Ai có thể ngờ nổi, hóa ra dược lực của "Thái Tuế Linh Nhũ" vẫn chưa được chuyển hóa hoàn toàn, nó lại ẩn giấu từng chút từng chút một bên trong kinh mạch?
Mặt khác, loại độc ứ này lại không chậm rãi xuất hiện, mà trực tiếp bộc phát một lần khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Chúng đều là điều mà trước đó Lý Thủy Đạo hoàn toàn không biết.
Độc ứ khó giải!
Bởi vì nó sẽ mắc lại, làm tắc nghẽn bên trong tĩnh mạch. Dù hiện giờ, hắn không dùng bất cứ loại linh dược nào, thì bên trong tĩnh mạch vẫn sẽ tắc nghẽn giống như một đoạn đường ống nước vậy, càng ngày càng nghẽn lại.
Phải mau chóng đả thông kinh mạch, nếu không hậu quả khó có thể lường được.
Chỉ có đả thông, mới không bị tắc!
Mà phương pháp đơn giản nhất để đả thông kinh mạch ứ đọng chính là chiến đấu, càng chiến đấu sinh tử, khí huyết càng sôi trào, càng có thể khơi thông gân mạch.
"A!" Lý Thủy Đạo lập tức phát ra một tiếng gào thét.
Nhưng ở trong thảo nguyên mênh mông này, hắn gần như là tồn tại vô địch, căn bản không có địch nhân.
Muốn chiến đấu, hắn chỉ có thể tưởng tượng ra một địch nhân, tới chiến đấu cùng mình mà thôi.
Lý Thủy Đạo vừa lật tay, Không Linh Kiếm đã xuất hiện, mũi kiếm bay trong không khí, tạo thành một đường vòng cung ưu nhã, lại mang theo uy lực kinh người, như muốn cắt đứt cả màn đêm.
Y phục của hắn tung bay trong gió đêm, khuôn mặt càng ngày càng trở nên nghiêm túc.
Kiếm thế trên tay hắn phun trào như nước thủy triều, mỗi một kiếm đều mang theo khí thế sắc bén, phảng phất như muốn trút đi hết thảy mọi lực lượng trong người.
Nhưng cường độ như vậy vẫn chưa đủ!
Hoàn toàn không đủ!
Cần phải để dược tính trong cơ thể bộc phát như động đất sóng thần. Mà một tên địch nhân trong tưởng tượng, hoàn toàn không thể kích phát ra ý chí chiến đấu trong cơ thể hắn.
Nguyên thủy độc huyết!
Vật ấy có thể gây ảnh hưởng khiến cho tinh thần người ta rơi vào trạng thái điên cuồng, bị sát lục khống chế, khó có thể tự kiềm chế được.
Hoặc … cũng có thể lấy độc trị độc!
Việc đã đến nước này, chỉ có thể làm như vậy mà thôi!
"Khâu Lan Anh, mau trốn vào trong hang động!" Lý Thủy Đạo nghiêm nghị quát.
Khâu Lan Anh đã sớm bị trạng thái hiện giờ của Lý Thủy Đạo dọa sợ, vừa nghe hắn nói đã vội vàng trốn vào trong hang động.
Bên ngoài hang động, Lý Thủy Đạo dứt khoát ném Không Linh kiếm xuống đất, lại lấy thanh Thương Lôi Kiếm nặng nề hơn từ trong túi trữ vật ra ngoài.
Cùng lúc đó, hắn dùng đầu ngón tay liên tục điểm xuống bảy cái đại huyệt trên người, nguyên thủy độc huyết lập tức chảy ngược dòng, xông thẳng lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.
Hai mắt Lý Thủy Đạo trực tiếp chuyển thành màu đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn.
"Giết!" Hắn cầm Thương Lôi Kiếm nặng nề trong tay, điên cuồng múa loạn, mỗi lần công kích đều mang theo lực lượng cuồng bạo và phá hoại vô tận.
Tác dụng của huyết độc vốn là kích thích tinh thần địch nhân, khiến bọn họ mất đi lực phán đoán, trở thành một kẻ điên cuồng, lỗ mãng...
Lý Thủy Đạo lại dùng huyết độc trên người mình, cũng có thể làm cho bản thân trở nên điên cuồng hung hãn.
"Giết! Giết! Giết!"
Bóng dáng hắn lóe lên như quỷ mị trong đêm, nhanh chóng xuyên qua vô số những tên địch nhân trong tưởng tượng.
Kiếm quang sáng chói, kiếm khí tung hoành, kiếm vũ của hắn đã trở thành một bức tranh điên cuồng, hung hăng xé toạc bầu không khí chung quanh.
Mỗi một đòn công kích của hắn đều mang theo khí tức tử vong, tựa như muốn hoàn toàn tiêu diệt kẻ địch.
Khuôn mặt hắn càng ngày càng vặn vẹo, tràn ngập man dại và điên cuồng, hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giới chiến đấu.
Kiếm vũ của hắn như một cơn lốc xoáy, điên cuồng càn quét tất cả, biến toàn bộ những kẻ địch xung quanh thành tro tàn.
Mãi cho đến lúc bình minh, khi ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt Lý Thủy Đạo, hắn lập tức cảm nhận được trạng thái suy yếu và mỏi mệt chưa từng có từ trước đến nay.
Pháp lực của hắn đã hoàn toàn khô kiệt...
Nguyên thủy độc huyết chảy ngược lên đỉnh đầu, gần như đã làm cho thần trí của hắn rơi vào điên cuồng. Trong trạng thái này, bất cứ một kẻ địch nào dám xuất hiện trước mặt hắn, đều sẽ bị chém thành mảnh nhỏ.
Nhưng bên trong thảo nguyên mênh mông này vốn không có kẻ địch...
Khâu Lan Anh vẫn hoảng sợ trốn trong động không dám ra ngoài, Long Cốt Thái Tuế càng không đi ra khiêu khích.
Có lẽ nàng cũng sợ...
Sau một đêm điên cuồng và miệt mài chiến đấu, vết bớt xanh trên cổ Lý Thủy Đạo đã biến mất, nhưng trên người hắn vẫn còn vài vết bớt màu xanh ngoan cố lưu lại, chẳng những chúng nó không biến mất, mà màu sắc trên bề mặt càng trở nên đậm hơn.
Lúc này, khí tức trên thân thể Lý Thủy Đạo đã suy giảm quá nhiều, gần như tương đương với một tu sĩ Thông Linh cảnh trung kỳ.
Chỉ cần tu luyện thuật "Tỏa khí", sẽ biết cái gọi là khí tức kia vốn là quá trình trao đổi linh khí giữa khu vực bên trong cơ thể với khu vực bên ngoài cơ thể. Cho nên, phần nội dung hạch tâm của bất kỳ một loại phương pháp "Tỏa khí" nào, cũng là thay đổi, biến hóa, khiến cho loại quá trình trao đổi này trở nên bí ẩn.
Trao đổi càng ít, khí tức càng yếu, mà hoàn toàn không trao đổi chính là phàm nhân.
Sau khi pháp lực trong cơ thể Lý Thủy Đạo bị tiêu hao hết, hắn gần như không có cách nào để nhận được bổ sung từ bên ngoài, và ở thời điểm hiện giờ, kinh mạch cũng như khí môn của hắn đều bị ngăn chặn cả rồi.
Cũng may có hồi chém giết điên cuồng đêm qua, nên khí môn của hắn không bị phá hỏng hoàn toàn, vẫn có thể hấp thu một chút linh khí.
Từ giờ trở đi, hắn không thể ăn thêm một chút thuốc bổ nào nữa, chỉ cần ăn một chút, loại trạng thái khó khăn lắm mơi duy trì được hiện tại, sẽ trực tiếp sụp đổ.
Một thân pháp lực chỉ có thể chậm chạp khôi phục lại.
Trong khoảng thời gian này, hắn còn đánh mất đi năng lực phi độn cự ly xa, thậm chí một ít pháp thuật có uy lực lớn cũng không thể thi triển được nữa.
Phiền phức rồi...
Lý Thủy Đạo nhíu chặt lông mày.
Muốn triệt để giải trừ ứ độc, hắn chỉ biết có hai phương pháp.
"Dược Sư Linh Hỏa" là một, nhưng vật này vốn là mồi câu "Long Cốt Thái Tuế". Mà hiện giờ Vân Mãng kiếm phái và hắn đã triệt để trở mặt với nhau rồi, muốn lấy được vật này, gần như không có khả năng.
Còn một phương pháp khác, đó chính là liệu pháp tổng hợp.