Tim Ngạch Nhĩ Đăng như bị ai cứa vào, cũng may trời xanh vẫn để lại cho gã vài phần mặt mũi. Tuy Dược Đồng mỗ mỗ và Lý Thủy Đạo bên kia có vẻ thân mật vô cùng, nhưng hai người hoàn toàn không có hành động quan hệ bất chính ngay trước mặt gã.
Điều này làm Ngạch Nhĩ Đăng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Gã tiếp tục ẩn núp quan sát...
Lý Thủy Đạo và Dược Đồng mỗ mỗ đang bận rộn trên thảo nguyên...
Bọn họ cùng nhau bày trận. Ba mươi sáu cây trận kỳ, tám mươi mốt sợi hồng tuyến, đều là vật liệu cần để bày trận.
Ngạch Nhĩ Đăng lẳng lặng quan sát bọn họ bày trận, cũng không đi quấy rầy bọn họ, chỉ yên lặng bảo vệ hai người trước mắt.
Nửa ngày sau, một tòa trận kỳ đã xuất hiện, nó trực tiếp trôi bồng bềnh ở khu vực trung tâm thảo nguyên. Bên trong đại trận có đặt một cái nồi sắt làm từ Tinh Thần Thiết, nồi sắt đặt chồng lên phiến đá, trên phiến đá vẽ đầy những hình đồ đằng cổ xưa.
Trên mặt Thác Bạt Uyển Nhi tràn đầy tự hào, nàng lớn tiếng nói: "Đây chính là Thiên Khải Khung Thương Trận của thảo nguyên ta, Lý đạo hữu đã từng trông thấy nó chưa?"
Lý Thủy Đạo lắc đầu: "Mới nghe lần đầu."
"Trận này chỉ hữu dụng trong thảo nguyên, nếu rời khỏi thảo nguyên sẽ mất đi tác dụng." Thác Bạt Uyển Nhi giải thích.
"Thì ra là thế."
Thác Bạt Uyển Nhi lập tức đánh ra một đạo pháp quyết. Dưới ánh mặt trời, linh quang lập tức lưu chuyển trên Thiên Khải Khung Thương Trận, trận kỳ tung bay, đón gió phấp phới...
Không trung trên đỉnh đầu cũng theo đó mà chuyển biến bất ngờ. Bầu trời vốn đang trong xang, chỉ trong nháy mắt đã giăng đầy mây đen.
Mái tóc màu trắng của Thác Bạt Uyển Nhi tung bay trong gió, nàng vây quanh cái nồi làm bằng Tinh Thần Thiết, bắt đầu nhảy một điệu múa cổ xưa.
Vũ điệu của nàng tang thương mà ngập tràn ý vị, giống như đang kể cho trời xanh nghe một câu chuyện từ thuở xa xưa.
Nhẹ nhàng nhảy múa, tế tự trời xanh.
Đột nhiên, cái nồi làm từ Tinh Thần Thiết vốn trống rỗng không có thứ gì, lại dấy lên một luồng hỏa diễm, phảng phất như một đốm lửa trời.
Thác Bạt Uyển Nhi nhảy xong ba vòng vũ đạo, lập tức quỳ gối phía trước cái nồi Tinh Thần Thiết kia, bắt đầu cầu nguyện với trời xanh.
"Chúa tể Thương Thiên, nghe ta cầu nguyện, ơn người bảo hộ, vạn dặm phì nhiêu."
"Vạn sinh vạn vật hề, tất cả đều nhờ cậy, dập đầu khẩn cầu hề, mong trời hãy lắng nghe."
Cầu nguyện kết thúc, Thác Bạt Uyển Nhi đã bỏ toàn bộ những thứ Lý Thủy Đạo chuẩn bị bao gồm Tử Tinh Thảo, Long Lân Sa và Yêu Hồ Huyết Thạch vào trong cái nồi kia. Tới cuối cùng, nàng lại lấy một cái lông chim từ trong túi trữ vật ra, đó là lông vũ của Phong Vũ Điểu, bên trên có nhiễm khí tức của "Long Cốt Thái Tuế".
Thác Bạt Uyển Nhi chậm rãi cho một sợi lông chim màu lam nhạt vào nồi Tinh Thần Thiết.
Ánh lửa lập lòe, chiếu rọi khuôn mặt thành kính của nàng.
Chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, trong miệng lẩm nhẩm niệm chú ngữ, bắt đầu kêu gọi thảo nguyên chi linh.
Đột nhiên, cái lông chim kia lại hóa thành một luồng quang mang trong hỏa diễm, trực tiếp chiếu sáng toàn bộ đại trận. Ngay sau đó, một con hồ ly trong suốt từ trong nồi Tinh Thần Thiết nhảy ra bên ngoài, quanh thân hồ ly có mang theo một vòng sáng thần bí, phảng phất như một sinh vật bước ra từ trong thần thoại.
Thác Bạt Uyển Nhi nắm chặt tay Lý Thủy Đạo, động tác có vẻ vô cùng thân mật.
Nàng chỉ về phía con hồ ly kia, trong giọng nói tràn đầy kích động và chờ mong: "Nhìn kìa! Nó chính là thảo nguyên chi linh! Đi theo nó, chúng ta có thể tìm được con Linh Yêu kia!"
Thảo nguyên chi linh chạy nhanh dưới đất, Thác Bạt Uyển Nhi với mái tóc trắng vội vàng kéo tay Lý Thủy Đạo chạy theo thảo nguyên chi linh.
Sắc mặt Ngạch Nhĩ Đăng đang thủ hộ cách đó không xa càng ngày càng trở nên khó coi, tuy vậy gã vẫn lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau hai người...
Rất nhanh, thảo nguyên chi linh đã xông vào một cái cửa động bí mật. Dưới cửa động là một hang động sâu không thấy đáy. Thác Bạt Uyển Nhi có chút do dự khi nhìn thấy cái hang động tĩnh mịch này.
Thủ đoạn của Linh Yêu kia quá mức tà dị, nếu ở bên ngoài, Thác Bạt Uyển Nhi hoàn toàn có thể dựa vào thủ đoạn của mình để bắt nó, tuy không dám khẳng định tỷ lệ bắt được Linh Yêu kia sẽ cao đến chín phần mười, nhưng ít nhất là bản thân nàng sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Vấn đề là ở trong lòng đất, lại khó mà nói trước được.
Nhưng Lý Thủy Đạo lại không chút do dự, hắn trực tiếp xông vào hang động trước mặt. Thác Bạt Uyển Nhi lập tức lộ vẻ lo lắng.
"Thủy Nhi, bên trong nguy hiểm!" Thác Bạt Uyển Nhi hô to một tiếng, sau đó vội vàng chạy theo Lý Thủy Đạo, cùng nhảy vào trong động.
Nhìn thấy nàng nhảy vào cái hang kia, trên trán thành chủ Kim trượng tiên thành cũng lộ ra vẻ lo lắng.
"Uyển Nhi, bên trong nguy hiểm!" Ngạch Nhĩ Đăng vội vàng rống to một tiếng, cũng không chút do dự, xông vào theo.
Trong hang động tối tăm lạnh lẽo, chỉ có một con U Linh Hồ Ly màu lam tối vẫn đang chạy băng băng trên đường, ánh sáng từ trên thân thể nó lập tức chiếu rọi hang động đen kịt, biến nơi này thành một vùng kỳ kỳ quái quái...
Lý Thủy Đạo vẫn một mực đuổi theo không bỏ.
Hang động này rất dài, lại có rất nhiều đường rẽ, thoáng nhìn qua sẽ có cảm giác nơi này giống hệt một cái mê cung, nếu không có thảo nguyên chi linh chỉ dẫn, khẳng định là người bên ngoài sẽ bị lạc trong đó...
Có lẽ "Long Cốt Thái Tuế" không cố ý tránh né hắn, chỉ là rất trùng hợp, nàng đang ở dưới lòng đất này mà thôi...
Dù sao bản thân "Thái Tuế" cũng chính là một loại linh thảo dưới lòng đất.
Đột nhiên, phía trước hang động trở nên rộng mở trong sáng. Lý Thủy Đạo đi theo thảo nguyên chi linh tới một cái động đá vôi thật lớn.
Thảo nguyên chi linh đang chạy trốn lại đột nhiên tiêu tán vô tung, trực tiếp hóa thành vô số những ánh sao lấp lánh, như thể bầu trời sao đang lấp lánh sáng trong hang động.
Đột nhiên trong hang động lại truyền đến một tiếng gào thét đinh tai nhức óc: "Rống!"
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lập tức bị động tĩnh bên trong hấp dẫn, chỉ thấy một con sa trùng dưới lòng đất, có hình thể dài đến mấy chục trượng, đang chiến đấu kịch liệt với một con quái vật.
-truyện-yy-com-