Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 700 - Chương 700: Ta Có Một Chuyện Khó Xử…

Chương 700: Ta Có Một Chuyện Khó Xử… Chương 700: Ta Có Một Chuyện Khó Xử…

Đinh Ngọc Phượng nhận lấy bình ngọc được Lý Thủy Đạo đưa tới, quan sát tỉ mỉ một hồi, nàng có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm không ngừng tản ra từ bên trong bình ngọc: "Đây đúng là tứ giai bảo vật, ta có thể thử xem không?"

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, khích lệ nói: "Đương nhiên là được, nàng mau thử xem."

Đinh Ngọc Phượng thoáng do dự một chút...

Dù sao Tu Tiên giới cũng có quy củ bất thành văn nói rằng, không luyện công pháp lai lịch không rõ, không phục dụng đan dược lai lịch không rõ.

Nhưng tới cuối cùng, Đinh Ngọc Phượng vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Thủy Đạo, nàng uống một giọt Linh Nhũ rồi nhắm mắt lại, bắt đầu toàn tâm toàn ý tập trung vào quá trình luyện hóa.

Hai canh giờ sau, Đinh Ngọc Phượng chậm rãi mở mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Nàng cảm nhận được lực lượng đang ầm ầm phun trào trong cơ thể mình, dường như tu vi đã có sự nhảy vọt về chất.

Nàng kích động nói với Lý Thủy: “Hiệu quả của loại Linh Nhũ này quá tốt, ngay cả Vạn Niên Linh Nhũ cũng không có hiệu quả tốt như vậy!"

"Ta cũng muốn cảm ơn nàng đã tin tưởng ta." Lý Thủy Đạo vuốt ve khuôn mặt Đinh Ngọc Phượng, nói.

"Phu quân... Sao ta có thể không tin chàng được?" Hai mắt Đinh Ngọc Phượng lóe lên một tia kích động, nàng nắm chặt lấy tay Lý Thủy Đạo, nhẹ giọng nói: "Có phần Linh Nhũ này, ta có thể đánh sâu vào Dung Linh cảnh hậu kỳ rồi."

Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn Đinh Ngọc Phượng, trong mắt xuất hiện một tia lo lắng: "Phượng Nhi, mặc dù Linh Nhũ này có thể trợ giúp nàng gia tăng tu vi, nhưng nàng nhất định phải cẩn thận độc ứ. Dù nàng có thể hoàn toàn luyện hóa một giọt Linh Nhũ, cũng phải nghỉ ngơi chừng bảy ngày mới có thể tiếp tục phục dụng giọt thứ hai. Hãy nhớ lấy."

Đinh Ngọc Phượng gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ.

"Phượng Nhi... Hiện giờ ta có một chuyện khó xử." Lý Thủy Đạo thay đổi giọng điệu, trên mặt mang theo vài phần ưu tư nói.

"Không biết phu quân có điều gì khó xử?" Đinh Ngọc Phượng lộ vẻ mặt quan tâm hỏi.

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng kéo tay Đinh Ngọc Phượng tới, có chút bối rối đáp lời: "Phượng Nhi... Nàng là nương tử của ta, còn tin tưởng ta như thế, vậy mà ngay cả nàng cũng suy đoán, có phải tu vi của ta tăng vọt lên như vậy vì đã ăn Long Cốt Thái Tuế hay không? Cho nên ta rất lo lắng về Lam gia bên kia. Nàng thử đoán xem, nếu bọn họ biết tu vi của ta đã đạt đến nhị giai đỉnh phong, bọn họ sẽ đối xử với ta như thế nào?"

Đinh Ngọc Phượng cũng nhíu mày nói: "Ý chàng là... bọn họ sẽ sưu hồn chàng để tránh bỏ lỡ cơ duyên?"

Lý Thủy Đạo gật gật đầu nói: "Đúng là như thế."

"Phu quân đừng hoảng, chàng có thể dùng Liễm Tức thuật, thu lại khí tức của mình, như vậy sẽ không bị ai ngấp nghé nữa." Đinh Ngọc Phượng lập tức đưa ra ý kiến.

"Phượng Nhi... Nhưng ta muốn nhanh chóng đột phá tam giai, nếu cứ một mực ẩn giấu tu vi, làm sao có thể nhận được phương pháp đột phá tam giai?" Lý Thủy Đạo lại khó xử nói.

Đinh Ngọc Phượng thoáng suy tư một hồi, sau đó mỉm cười nói: "Chuyện này có gì khó đâu? Thiếp thân mượn nhờ Linh Nhũ của chàng, nhất định có thể đột phá đến Dung Linh cảnh hậu kỳ, mà dựa theo tộc quy, chỉ cần là tu sĩ Dung Linh cảnh hậu kỳ sẽ có tư cách tiếp xúc với bí mật đột phá tam giai. Đến lúc ấy, ta sẽ nói lại cho chàng..."

"Nương tử... Nếu không có nàng, ta thật sự không biết nên làm thế nào cho phải." Lý Thủy Đạo vuốt ve khuôn mặt của Đinh Ngọc Phượng, vẻ mặt đầy thâm tình nhìn nàng.

Hai người tình cảm sâu đậm, như củi khô gặp lửa, vừa chạm là bùng nổ.

Đinh Ngọc Phượng ngượng ngùng kêu lên một tiếng, rồi gắt gao ghé vào trên người Lý Thủy Đạo, mặc cho hắn tùy ý cướp đất đoạt thành.

Lý Thủy Đạo cũng không do dự thêm nữa, lập tức hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xông pha trận địa. Hai người vui vầy cá nước, áp dụng đạo pháp song tu, chừng hai canh giờ sau mới ngừng lại.

Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt thỏa mãn ôm lấy Đinh Ngọc Phượng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng như tuyết của nàng, nhẹ giọng nói: "Phượng Nhi đã vất vả rồi, vậy chuyện này cứ giao cho nàng nhé."

Đinh Ngọc Phượng như chim non nép vào trong ngực Lý Thủy Đạo, trên mặt ngập tràn vui sướng hạnh phúc và thẹn thùng. Giọng nói của nàng mềm nhẹ như gió xuân: "Phu quân, xin chàng cứ yên tâm. Thiếp thân sẽ bế quan, lập tức trùng kích Dung Linh cảnh hậu kỳ. Nhưng sau này ta nên làm thế nào để liên lạc với chàng?"

Lý Thủy Đạo vuốt ve khuôn mặt của Đinh Ngọc Phượng, thâm tình nhìn nàng, nói: "Ta chuẩn bị đi một chuyến đến tông môn trước, sau đó quay về gia tộc, chờ xử lý những chuyện vặt vãnh khác xong, sẽ đến đây tìm nàng."

Bầu không khí trong Trúc lâu lại chìm vào một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, hai người ôm nhau, phảng phất như thời gian đã đọng lại ở giây phút này.

Đinh Ngọc Phượng nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia sáng dịu dàng: "Phu quân, chàng phải cẩn thận."

Lý Thủy Đạo mỉm cười, trong mắt tràn đầy kiên định và kiên quyết: "Ta sẽ cẩn thận, Phượng Nhi, nàng cũng phải bảo trọng đó."

Hai người nghỉ ngơi trong Trúc lâu một ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thủy Đạo lặng lẽ rời đi. Bóng dáng của hắn biến mất trong sương sớm, để lại một mình Đinh Ngọc Phượng canh giữ trên lầu nhỏ, trong mắt nàng tràn đầy vẻ lưu luyến và lo lắng.

Lý Thủy Đạo lập tức hóa thành một luồng độn quang màu bạc, nhanh chóng rời khỏi Ma Sát nhai.

Tâm niệm vừa động, miếng ngọc bội màu trắng bên hông hắn lập tức bay ra, giống như có linh tính, nó vừa lơ lửng trên không trung đã chỉ thẳng về một hướng khác.

Lý Thủy Đạo điều khiển độn quang thuận theo phương hướng đó, chậm rãi bay vào trong Hắc Tùng lâm.

Bên trong một cái đầm lầy tối đen tại Hắc Tùng lâm, có một vũng bùn.

Trong vũng bùn lại có mấy trăm con rết đang vặn vẹo thân thể, trực tiếp bị một loại xúc tu thật nhỏ nhanh chóng hấp thu thành cặn bã.

Những sợi xúc tu kia giống như vô số bàn tay của yêu ma, không ngừng vung lên, điên cuồng cắn nuốt huyết nhục và sinh mệnh của những con rết trong bùn...

Rất nhanh, những sợi xúc tu ấy đã biến mất, một nữ hài nhi chừng mười hai tuổi, chậm rãi đứng lên từ giữa vũng bùn.

Thân hình nàng nhỏ nhắn đáng yêu, đuôi tóc sà xuống bên hông, tóc mái thật dài, che khuất nửa khuôn mặt, nhưng vóc dáng lại nở nang đến quỷ dị.

Trong tay nàng đang cầm một miếng ngọc bội màu xanh lục, bên trên miếng ngọc bội kia không ngừng phát ra một luồng quang hoa nhàn nhạt, dường như nó đang tiến hành cảm ứng với một miếng ngọc bội khác.

Bình Luận (0)
Comment