Vũ khí của hai người va chạm trên không trung, phát ra một chuỗi những tiếng kim loại ma sát chói tai.
Kiếm pháp của Lý Thủy Đạo rất tinh tế, hắn xuất chiêu không nhanh, nhưng mỗi một chiêu đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm.
Tần Tứ Long thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, gã không ngờ thực lực của Lý Thủy Đạo lại mạnh mẽ đến thế. Trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác, ngân câu trong tay lại một lần nữa đánh tới. Lần này, nó bay theo quỹ tích đường cong cực kỳ âm hiểm, mục tiêu là phần cổ của Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo khẽ cười một tiếng, hắn chỉ hơi nghiêng người sang một bên, Không Linh Kiếm trong tay đã thuận thế chém về phía ngân câu.
Một luồng hỏa hoa chói mắt trực tiếp nở rộ trên không trung, ngân câu bị Không Linh Kiếm trong tay Lý Thủy Đạo đánh bay, Tần Tứ Long cũng bị luồng lực lượng này chấn lui về phía sau mấy bước.
Lý Thủy Đạo không bỏ qua cơ hội đó, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, nhanh như điện xẹt, mau chóng tiếp cận thân thể Tần Tứ Long, Không Linh Kiếm trong tay cũng thuận thế đâm vào ngực gã.
Sắc mặt Tần Tứ Long đại biến, gã thực sự không ngờ tốc độ của Lý Thủy Đạo lại nhanh như vậy, tình huống diễn biến quá nhanh khiến gã không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh Không Linh Kiếm sắc bén kia đâm vào ngực mình.
Đúng lúc này, trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia giảo hoạt, Không Linh Kiếm trong tay hắn đột ngột thay đổi phương hướng, lướt sát qua bên người Tần Tứ Long.
Tần Tứ Long vẫn chưa tỉnh hồn, gã ngơ ngác nhìn Lý Thủy Đạo, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh truyền đến từ ngay bên cạnh mình. Gã vội vàng quay đầu sang, lại thấy ngân câu trên tay đã bay lên không trung, nhưng sợi xiềng xích gắn liền với nó lại gắt gao cuốn lấy hai tay mình.
Khóe miệng Lam Hoa Ảnh lộ vẻ châm chọc, Tần Tứ Long này quá mức sĩ diện, làm việc gì cũng qua loa đại khái, không thèm suy tính sâu xa, lần này đã nếm mùi rồi. Đôi bên chỉ giao thủ hai chiêu, Tần Tứ Long lại bị quật ngã, chẳng những phần y phục phía sau lưng bị một kiếm chém đứt, còn bị xiềng xích của chính mình trói chặt hai tay.
Nếu đây là một hồi sinh tử quyết đấu, chỉ sợ đối phương mới đánh một chiêu, con hàng này đã bị quật ngã rồi!
"Bá Sinh, Trung Vũ, hai người các ngươi tiến lên đọ sức với Lý đạo hữu đi." Lam Hoa Ảnh dứt khoát ra lệnh cho hai gã tộc nhân của mình ra tay.
Lam Bá Sinh và Lam Trung Vũ không dám khinh thường Lý Thủy Đạo, cả hai đồng loạt ra tay, sợi Ngân Câu Tỏa Liên trong tay bọn họ giống như hai con Ngân Long, trong lúc bay tới, còn mang theo từng tiếng xé gió ghê người...
Băng Phách Hàn Lăng!
Một kiếm này giống như sông băng mới hiện, lạnh lẽo mà tràn ngập sức mạnh.
Lam Bá Sinh và Lam Trung Vũ thấy thế, lập tức ném Ngân Câu Tỏa Liên tới, muốn đi ngăn cản chiêu này.
Hàn Sương Băng Bạo!
Một chiêu này giống như mùa đông giá rét hàng lâm, chỉ trong nháy mắt đã đẩy cả chiến trường rơi vào trong một mảnh sương giá.
Ở trong sương lạnh, động tác của Lam Bá Sinh và Lam Trung Vũ trực tiếp trở nên chậm chạp, phảng phất như đã bị đóng băng.
Phi Tuyết Loạn Vũ!
Toàn bộ chiến trường đã biến thành một mảnh trắng xóa.
Bông tuyết tung bay, gió tuyết gào thét.
Nhưng đây vốn không phải bông tuyết, mà là kiếm khí. Là kiếm khí hóa thành bông tuyết, phiêu phiêu đãng đãng, không chừa một khoảng trống nào...
Lam Bá Sinh và Lam Trung Vũ bị kiếm khí kinh thiên động địa này áp chế mà thất bại nặng nề, chỉ trong ba chiêu đã bị đánh bật khỏi thế trận...
"Các ngươi cùng tiến lên!" Lam Hoa Ảnh lớn tiếng ra lệnh.
Năm tên tu sĩ Chấp Pháp đường không dám chậm trễ, lập tức chia nhau ra đứng theo vị trí ngũ hành, vây Lý Thủy Đạo vào chính giữa, lại đồng thời vung Ngân Câu Tỏa Liên tới, giống như năm con rồng bạc gào thét bay ra, từng chuỗi âm thanh chói tai như kim loại ma sát vào nhau truyền đến.
Lý Thủy Đạo đảo ngược trường kiếm, để mũi Không Linh Kiếm hướng xuống dưới, thân kiếm rạch phá không khí, phát ra từng tiếng xé gió chói tai.
Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết: Tuyết Vũ!
Trường kiếm như tuyết bay tán loạn, mũi kiếm trực tiếp đánh bay toàn bộ đám ngân câu đang bay tới.
Phi Tuyết Loạn Vũ!
Không Linh Kiếm rời tay bay ra, chém về phía năm người.
Đinh đinh đang đang, chuỗi âm thanh hỗn loạn truyền đến...
Dù Không Linh Kiếm đã bị năm người phía đối diện dùng Ngân Câu Tỏa Liên ngăn cản, nhưng kiếm khí đã hóa thành gió lạnh, lại trực tiếp gây ảnh hưởng lên người bọn họ, làm cho động tác của năm tên tu sĩ Chấp Pháp đường kia chậm lại, Ngân Câu Tỏa Liên trong tay bọn họ không ngừng lung lay trong gió lạnh, giống như đã bị đóng băng rồi.
Chờ đến lúc thanh phi kiếm kia trở lại trong tay Lý Thủy Đạo, không hiểu vì sao năm sợi Ngân Câu Tỏa Liên vốn bay đến từ năm phương vị khác nhau, lại liên kết với nhau, giống như một cái lưới lớn, hung hăng chụp xuống đầu hắn.
Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết: Sương Nguyệt.
Đây là tuyệt chiêu bên trong Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết, cũng là chiêu số có thể phát huy uy lực của Thái Âm pháp lực trong tay Lý Thủy Đạo đến mức tận cùng.
Chỉ thấy một vầng trăng sáng nhô lên, hàn khí tỏa ra bốn phía, kiếm quang sắc bén ào ào phun tới, chém về phía năm sợi xích sắt kia.
Được Thái Âm pháp lực gia trì, Không Linh Kiếm càng trở nên lợi hại vô song, chỉ trong nháy mắt, nó đã chặt đứt năm sợi xích pháp khí.
Năm tên tu sĩ Chấp Pháp đường đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng nổi, vì sao thực lực của hắn lại mạnh mẽ đến mức này?
Cổ tay Lý Thủy Đạo thoáng run lên, thanh kiếm trong tay hắn lại hóa thành một cây quạt.
"Dừng tay!" Lam Hoa Ảnh vốn cho rằng Lý Thủy Đạo muốn dùng một kiếm kia trực tiếp giết chết năm người Chấp Pháp đường, lại không ngờ mũi kiếm sắc nhọn của Không Linh Kiếm chỉ lưu lại một vết máu trên trán bọn họ.
Một kiếm này cực kỳ chuẩn xác, khiến người ta than thở không thôi.
Nhập tinh nhập vi, đã đạt đến cực hạn.
Đừng nói là mấy người kia, ngay cả người khá quen thuộc với Lý Thủy Đạo như Lam Hoa Ảnh cũng không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Rõ ràng tu vi của hắn chỉ vẻn vẹn là Dung Linh cảnh trung kỳ, lại có được chiến lực mạnh mẽ nhường này?