Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Không Có Cảm Tình Là Tốt Nhất!!!

Chương 72: Không Có Cảm Tình Là Tốt Nhất!!! Chương 72: Không Có Cảm Tình Là Tốt Nhất!!!

Hiển nhiên dự đoán của Lý Thủy Đạo không hề sai, điểm khó khăn nhất khi tu luyện môn đạo pháp《 Thủy Nguyệt Lưu Châu 》chính là cần hấp dẫn ánh trăng, mà hắn mượn dùng lực lượng của "Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt", lại có thể dễ dàng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Có cảm giác tựa như chiết cành cây ăn quả vậy, chỉ cần là đạo pháp hệ thủy nguyệt, đều có thể thử nghiệm chiết cành, sau đó gắn lên cái thân là 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》 này.

Sau khi tâm pháp vận hành, không khí xung quanh lập tức trở nên ẩm ướt, những giọt nước mưa nhỏ bé bắt đầu ngưng kết trong không khí, nhưng tới cuối cùng lại không hoàn thành.

Hiển nhiên, ngay cả khi chiết cành cây ăn quả, cũng phải có quá trình sinh trưởng, tuyệt không thể một lần là xong.

Nhưng hiện giờ,《 Thủy Nguyệt Lưu Châu 》và《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》 đã dung hợp, quán thông chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, có lẽ hai môn đạo pháp này còn có thể dung hợp sâu hơn, cuối cùng hỗ trợ lẫn nhau.

Sau khi hành công trọn một chu thiên, Lý Thủy Đạo lại một lần nữa quay về phòng tân hôn.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, dù chỉ là một chút ánh sáng mỏng manh, nhưng trong mắt Lý Thủy Đạo vẫn rõ như ban ngày.

Hạ Nhược Tuyết.

Nàng đang nằm dưới sàn nhà, nhu nhược mà an tường, mặc cho ai liếc mắt nhìn một cái cũng có thể sinh lòng yêu thương không thể kiềm chế được.

Nữ nhân này bị gia tộc cưỡng ép bắt về lập gia đình với hắn, suy cho cùng, nàng cũng là một người bị hại.

Lý Thủy Đạo yên lặng đến gần Hạ Nhược Tuyết, dùng đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng. Da thịt nàng trơn nhẵn như ngọc, tựa như một nụ hoa chớm nở, tản ra nhàn nhạt hương thơm.

Ánh trăng không tiếng động rơi vào trong phòng, như một tầng sa mỏng mông lung, làm nổi bật lên khung cảnh xung quanh, bồng bềnh giống như tiên cảnh.

Lý Thủy Đạo cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Hạ Nhược Tuyết vào trong ngực, tiếng hít thở của hai người mềm mại, đan vào nhau trong trong không khí.

Thân thể Hạ Nhược Tuyết mềm mại như không xương, chỉ vẻn vẹn là ôm vào lòng, đã có cảm giác vô cùng thoải mái.

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng đặt Hạ Nhược Tuyết còn đang hôn mê lên giường, giống như một nụ hoa đang e ấp ngủ say, nép mình trong lá sen bao bọc.

Hắn lại cẩn thận cởi bỏ chiếc áo khoác trên người Hạ Nhược Tuyết, giống như vừa cởi bỏ toàn bộ những thứ ràng buộc của thế giới lên mình một viên ngọc lưu ly, để tầng da thịt non mềm của nàng lộ ra dưới ánh trăng sáng tỏ.

Nhịp hô hấp của Hạ Nhược Tuyết có chút dồn dập, hiển nhiên là trúng độc đã sâu.

Loại độc mà nàng trúng chính là "Hạc Đỉnh Hồng + độc thiềm thừ", hai loại độc dịch nọ đều trí mạng, nhưng thường thường độc dịch trí mạng hỗn hợp cùng một chỗ lại không quá trí mạng.

Hiện tại chỉ cần một viên "Giải Độc Đan", pha loãng độc tính trong cơ thể nàng, là tự bản thân nàng có thể sống sót.

Lý Thủy Đạo tìm tới một viên Giải Độc Đan trong phòng.

Đúng là hắn đã sớm không dùng được thứ này nữa, nhưng phàm nhân bình thường trong tộc lại cần, nhất là những hài tử tuổi còn nhỏ kia, bởi vậy trong mỗi gian phòng đều có sẵn loại đan dược này.

Lý Thủy Đạo để Giải Độc Đan vào trong miệng, ngón tay hắn mềm nhẹ ấn vào cằm Hạ Nhược Tuyết, môi kề sát môi nàng. Giờ khắc này, nhịp hô hấp của hai người bọn họ lần lượt thay đổi...

Đan dược hòa tan trên đầu lưỡi hai người, dược lực và vị ngọt ngào giao hòa cùng một chỗ, giống như một giai điệu bồng bềnh như ẩn như hiện.

Gió đêm nhẹ nhàng lay động rèm che, làm cái bóng mềm mại không ngừng bay múa, trong phòng chỉ còn lại hai linh hồn đan quện vào nhau.

Dần dần, nhịp hô hấp của Hạ Nhược Tuyết đã vững vàng trở lại, tựa như đã tìm được một chút an bình trong mộng cảnh.

Lý Thủy Đạo vuốt ve phần lưng trơn bóng của nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến một mảnh trắng mịn, tâm thần nhộn nhạo như sóng biển khơi.

Dung mạo của Hạ Nhược Tuyết vô cùng xinh đẹp, hàng mi dài bao phủ lấy đôi mắt, làm người ta không nhịn được muốn hôn lên.

Cánh môi hồng khẽ nhếch, tựa như nụ hoa chớm nở, chỉ đợi người ngắt lấy.

Lý Thủy Đạo không nhịn được lại so sánh nàng với sư nương.

Luận về dung mạo, hai người mỗi nàng mỗi vẻ... Nhưng điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa hai người bọn họ chính là nữ nhân này đã có người mình thương, nàng không có một chút cảm tình nào với hắn.

Cũng tốt...

Cảm tình càng sâu, gông xiềng càng nặng!

Không có cảm tình là tốt nhất.

...

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua bức màn chiếu lên giường, Hạ Nhược Tuyết dần dần tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt đầy vẻ mơ mơ màng màng...

Nàng chẳng những không cảm thấy một chút khó chịu nào, ngược lại trong cơ thể còn truyền đến một loại cảm giác toàn thân thư thái như vừa thức tỉnh sau một giấc ngủ ngon, hoặc như kinh mạch cả người đều được đả thông, thấu triệt.

Nhưng vì sao nàng lại ngủ ở nơi này?

Nghĩ đến đây, trái tim Hạ Nhược Tuyết chợt co rút lại, nàng vội vàng ngồi dậy, nhìn chăn đệm dưới thân, cảm nhận được bên dưới lớp đệm chăn là thân thể trần như nhộng của mình.

Rốt cuộc nàng cũng nhớ lại rồi, là tối hôm qua nàng bị bắt cóc, sau đó đi vào nơi xa lạ này làm tân nương.

Nàng gắt gao nắm chặt lớp đệm chăn bên dưới, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn kinh hoàng.

Đúng vào lúc này, một nữ phó lặng yên không một tiếng động bước vào phòng, nhẹ giọng nói với Hạ Nhược Tuyết: "Phu nhân, người đã tỉnh rồi. Ta là nha hoàn do gia tộc phái tới hầu hạ người và thiếu gia, ta tên là Lạc Tiểu Tiểu."

Nha hoàn Lạc Tiểu Tiểu giới thiệu xong lại nhẹ nhàng đặt một bộ y phục tinh xảo xuống bên giường.

Hạ Nhược Tuyết nhìn thấy bộ y phục trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên nói gì, tâm tình của nàng cứ một mực dao động không ngừng giữa sợ hãi và nghi hoặc...

Một lát sau...

Hạ Nhược Tuyết ngồi xuống bàn trang điểm, nha hoàn Lạc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng chải gọn mái tóc dài cho nàng.

Ngồi trước chiếc gương đồng rộng lớn, Hạ Nhược Tuyết chăm chú nhìn vào mái tóc dài được được vấn lên của mình.

Một khắc kia, nàng cảm nhận được một loại trách nhiệm nặng nề. Bởi vì vấn kiểu tóc này nghĩa là nàng đã bước sang phần đời của một vị thê tử, không còn là thiếu nữ ngây ngô ngày nào.

Đến đây, tâm trạng của Hạ Nhược Tuyết lại chuyển thành trầm tĩnh xen lẫn phức tạp không thôi.

Nàng thở ra một hơi, giống như đã hiểu được rằng, bản thân tuyệt không thể trốn tránh vận mệnh đã được định sẵn từ trước.

Bình Luận (0)
Comment