Lam Hoa Ảnh thoáng trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu: "Người phụ trách quản lý bức họa này đúng là phụ thân ta, ngay bây giờ ngươi có thể cùng ta đi xem nó. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu tu vi của ngươi chưa đạt tới nhị giai đỉnh phong, khi xem bức họa này sẽ không có hiệu quả. Hơn nữa, đã xem rồi, thì trong tương lai, khi tu vi của ngươi đạt đến nhị giai đỉnh phong, lại xem bức họa này, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên đề nghị của ta là chờ sau này tu vi của ngươi đạt tới nhị giai đỉnh phong lại đi xem bức họa này sẽ tốt hơn."
"Không sao!" Lý Thủy Đạo rất kiên quyết nói.
"Vậy thì tốt! Chúng ta đi ngay thôi. Nhưng nếu ngươi đã quyết định ở rể Lam gia chúng ta, thì ngoại trừ ta, ngươi nhất định phải từ chối tất cả những nữ tu khác." Ánh mắt Lam Hoa Ảnh lóe lên một tia lạnh thấu xương, lập tức nói.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu.
...
Phụ thân Lam Hoa Ảnh là Lam Trí Uyên vốn không ở lại bên trong trụ sở của gia tộc Lam thị, mà ở tại Ngũ Độc Môn.
Ông ta có chức vụ tại Lễ đường Ngũ Độc môn, chính là quản sự của Ngộ Đạo lâu bên trong Tổ Sư đường.
Mà Ngộ Đạo lâu lại là nơi quản lý "Ngũ Độc Đồ".
Ngũ Độc Đồ lần lượt là: Tiên Thiềm U Đàm Đồ, Độc Xà Cuồng Vũ Đồ, Thiên Túc Ngô Công Đồ, Bích Hổ Mê Cung Đồ và Hạt Tử Độc Huyệt Đồ.
Phải biết rằng, tu sĩ đạt đến nhị giai đỉnh phong muốn thăng cấp tam giai nhất định phải tìm hiểu "Ngũ Độc Đồ" ở Ngộ Đạo Lâu.
Xem kỳ đồ, ngộ kỳ đạo.
Tổ Sư đường của Ngũ Độc môn nằm trên đỉnh Độc Long lĩnh.
Trong không khí tràn ngập mùi đàn hương và mùi cỏ xanh nồng đậm, làm cho tâm thần người ta yên tĩnh. Đi từng bước dọc theo sơn đạo, có thể nhìn thấy rất nhiều cổ thụ xanh um xung quanh...
Lam Hoa Ảnh dẫn theo Lý Thủy Đạo đi bộ tiến lên, để bày tỏ lòng kính ngưỡng đối với tổ sư.
Đây cũng là "Lễ" số.
Hai người tới Tổ Sư đường. Những tu sĩ trông coi ngoài cửa nhìn thấy Lam Hoa Ảnh đi tới, vẫn đứng im tại chỗ, không hề có ý định tiến lên ngăn cản hai người.
Hai người tiến vào Tổ Sư đường, lại tiếp tục đi dọc theo một con đường nhỏ, rồi rẽ qua một bên, đi vào một con đường nhỏ uốn lượn ngoằn ngoèo.
Hai bên con đường nhỏ này có trồng khá nhiều hoa lan thơm ngào ngạt, với những hàng trúc cành lá xum xuê. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lập tức mang theo mùi hương hoa và đất ẩm bay vào khoang mũi...
Đi dọc theo con đường nhỏ ấy, rất nhanh bọn họ đã đi tới một khu quảng trường rộng rãi. Chung quanh quảng trường có vài tòa kiến trúc so le không đều nhưng rất độc đáo, tất cả chúng đều được làm từ cây trúc...
Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường ven quảng trường, xuyên qua quảng trường, đi đến phía trước một tòa kiến trúc có dãy cầu thang bằng gỗ.
Tòa kiến trúc này chính là Ngộ Đạo lâu.
Vẻ ngoài của Ngộ Đạo lâu mang phong cách cổ xưa trang nhã, thang lầu và lan can bằng gỗ đều được điêu khắc hoa văn tinh xảo, mỗi một chỗ đều để lộ dấu vết của năm tháng và lịch sử lắng đọng lại.
"Đi theo ta." Giọng nói của Lam Hoa Ảnh có vẻ vô cùng dịu dàng, nàng dẫn Lý Thủy Đạo đi lên một chiếc cầu thang bí ẩn, tiến tới lầu hai.
Nơi này là một gian thư phòng rộng rãi sáng ngời, trên tường có treo một ít tác phẩm thư pháp và tranh sơn thủy, hết thảy đều để lộ ra nội tình, khiếu thẩm mỹ cùng với sở thích độc đáo của của chủ nhân. Trên bàn bày đầy thư tịch và bút mực giấy nghiên, trong một góc phòng còn có trà cụ, dường như chủ nhân của nó vừa mới pha trà, bầu không khí vẫn còn tản ra hương trà nhàn nhạt.
Một vị trung niên với khuôn mặt thâm thúy, ngũ quan lập thể, đang ngồi phía trước bàn sách, ánh mắt như ưng, sắc bén vô cùng.
Ánh mắt ông ta để lộ ra một mảnh thâm trầm sâu sắc, đó là dấu vết của trí tuệ lắng đọng lại sau khi trải qua vô số gió mưa tẩy lễ.
Người này chính là Lam Trí Uyên.
Lam Trí Uyên mỉm cười nhìn bọn họ đi vào. Ông ta gật đầu với Lý Thủy Đạo, tỏ vẻ hoan nghênh hắn đến, sau đó, lập tức chuyển hướng, nhìn về phía Lam Hoa Ảnh, trong mắt tràn ngập vui mừng và khen ngợi, "Hoa Ảnh, ngươi làm rất tốt."
Lam Hoa Ảnh nghe phụ thân khen ngợi, chỉ lúng túng cười nói: "Phụ thân, hắn... Hắn còn chưa đồng ý đâu."
Thấy Lam Hoa Ảnh lộ vẻ ngượng ngùng, Lý Thủy Đạo cũng dứt khoát chủ động lên tiếng: "Bá phụ, ta và Hoa Ảnh đã đạt thành giao dịch, nếu nàng có thể cho ta xem Tiên Thiềm U Đàm Đồ, ta sẽ đồng ý kết thành đạo lữ với Hoa Ảnh ở rể tại Lam gia."
Lam Trí Uyên đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, trên mặt lóe lên một nụ cười hiền lành, nhưng ngoài miệng lạnh nhạt nói: "Lão phu không thể đáp ứng điều kiện này."
Lý Thủy Đạo nhướng mày, trong ánh mắt hiện ra một tia thất vọng.
Lam Trí Uyên thấy hắn thất vọng, lại mỉm cười giải thích: "Hài tử, tu vi của ngươi còn thấp, Tiên Thiềm U Đàm Đồ chính là bí bảo truyền thừa ngàn năm, ẩn chứa vô tận huyền bí, với thực lực trước mắt của ngươi, vẫn chưa thể lĩnh ngộ được tinh túy bên trong. Nếu cưỡng ép xem, chỉ e nó sẽ tạo thành trở ngại đối với quá trình tu hành của ngươi."
Lý Thủy Đạo im lặng hồi lâu, trong đầu đang cẩn thận suy nghĩ xem, mình có nên triển lộ tu vi chân thật hay không...
Lam Trí Uyên cũng không biết suy tính trong lòng Lý Thủy Đạo, chỉ tiếp tục nói: "Hài tử, con đường tu luyện này vốn là dục tốc bất đạt, tuyệt đối không được vội vàng mà hỏng việc. Lão phu đã tu luyện đến nhị giai đỉnh phong vào bảy mươi năm trước, từ đó cũng bắt đầu ở chỗ này quan sát Thiên Túc Ngô Công đồ, mỗi ngày đều chú tâm quan sát nó, nhưng suốt quãng thời gian qua, vẫn không thể hoàn thành quá trình hóa linh nhập cảnh, mở rộng Hư cảnh."
Nói đến đây, lão lại cảm khái lắc đầu: "Cái này cần cơ duyên nha... Nhưng đương nhiên, mọi chuyện vốn không có tuyệt đối, tu luyện tất phải cần ngộ tính, muốn cơ duyên, nhưng ngược lại, chỉ cần tài nguyên tu luyện đủ dày, tu sĩ vẫn có thể vượt qua cái hào rộng này!"
"Cũng giống như từ nhất giai tiến vào nhị giai, cần dựa vào đốn ngộ, nếu không làm được, nhất định phải phục dụng một viên Âm Dương Hóa Linh Đan, cũng có thể cưỡng ép phá quan, thì từ nhị giai tiến vào tam giai, cũng có loại đan dược này. Nó tên là Tiên Khiếu Đan."