"Hơn nữa, ta không cần phản bội Lam gia, cũng không cần phản bội Lý gia. Lam gia và Lý gia hoàn toàn có thể cùng tồn tại, thậm chí còn giúp đỡ lẫn nhau cùng đạt mục đích, căn bảo không thể đi đến thời điểm cần lấy hay bỏ." Lý Thủy Đạo tiếp tục nói.
Thiết diện nhân nghe xong, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức. Lão khẽ gật đầu nói: "Hay cho một câu cùng tồn tại, hay cho một câu giúp đỡ lẫn nhau cùng đạt mục đích. Nếu trong tương lai, ngươi thực sự đi đến tình trạng cần phải lấy hay bỏ, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cất tiếng cười to: "Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Người không vì mình, trời tru đất diệt! Chỉ cần có lợi cho mình, ta chẳng cần phải quan tâm xem đối phương là Lam gia hay là Lý gia, nếu cần đều có thể bỏ qua tất cả!"
Thiết diện nhân khẽ híp mắt lại, bên trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo đến thấu xương: "Ta hiểu rồi, ngươi chỉ là một kẻ tiểu nhân ích kỷ từ đầu đến chân mà thôi."
Lý Thủy Đạo hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ngài thì không phải? Lý Thiên Tuyệt!"
Ba chữ này vừa nói ra đã dọa cho Lý Hạo Hãn trở nên ngơ ngác.
Bầu không khí trong mật thất cũng yên lặng đến đáng sợ...
Lần này, thiết diện nhân chậm rãi tháo chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống. Vầng trán của lão rộng lớn đường hoàng, đôi lông mày dày đậm mà dài, giống như hai lưỡi đao sắc bén, thể hiện tính cách kiên nghị và quyết đoán của lão.
Sống mũi cao thẳng, cùng với vầng trán tạo thành một đường cong ưu nhã, trong khi khóe môi lại khẽ nhếch, luôn để lộ ra một loại khí chất bất cần đời và lãnh khốc.
Dáng vẻ này của Lý Thiên Tuyệt cũng không nằm ngoài dự đoán của Lý Thủy Đạo, hai người bọn họ nhìn nhau thật lâu, ánh mắt không hề nhượng bộ.
"Ngươi biết thân phận của ta từ khi nào?" Giọng nói của Lý Thiên Tuyệt lạnh lùng mà thanh thúy.
Lý Thủy Đạo nhàn nhạt trả lời: "Từ lần ngài diệt sạch cả nhà Điền gia kia."
Lý Thiên Tuyệt trầm mặc một lát, chợt bật cười: "Vậy thì đã rất lâu rồi."
Trong lời nói của lão tràn ngập trào phúng và khinh miệt.
"Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi diệt khẩu sao?" Lý Thiên Tuyệt lại chất vấn, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm.
Lý Thủy Đạo chỉ vào đầu mình, nói: "Lam gia có hồn đăng của ta, nếu ngài trực tiếp giết ta ở chỗ này, chẳng những không nhận được một chút chỗ tốt gì, mà mỏ linh thạch phía dưới nhất định sẽ bại lộ. Huống chi, lưu ta lại, ta còn có thể cống hiến cho gia tộc. Chỉ cần có lợi với ta, bán đứng một ít lợi ích của Lam gia cũng không sao cả." Trong giọng nói của hắn để lộ ra sự giảo hoạt và cơ trí.
Lý Thiên Tuyệt nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó mới trực tiếp nói ra phương pháp điều chế Tiên Khiếu Đan.
Lý Thủy Đạo đối chiếu hai loại phương pháp với nhau, trực tiếp xác nhận được phương pháp điều chế Tiên Khiếu Đan của mình là đúng, không hề sai sót. Đến đây, hắn chợt cau mày hỏi: "Phải đến nơi nào mới có thể tìm được Thiên Cực Vẫn Thạch?"
Khóe miệng Lý Thiên Tuyệt khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười mỉm: "Nếu vận khí không tệ, có lẽ ngươi sẽ mua được nó ở phòng đấu giá hoặc là trên quầy hàng vỉa hè."
Lý Thủy Đạo nhíu mày: "Nói vậy thì khác gì mò kim đáy biển?"
Lý Thiên Tuyệt cười nhạt một tiếng: "Còn một chỗ có xác suất lớn hơn."
"Là chỗ nào?" Lý Thủy Đạo hỏi.
"Tiên Đồ thành!" Lý Thiên Tuyệt chậm rãi đáp.
Lý Thủy Đạo thoáng sững sờ một lát, sau đó lại khẽ gật gật đầu tán thành. Tiên Đồ thành có Tiên Đồ bí cảnh, hơn phân nửa những tu sĩ tiến về Tiên Đồ bí cảnh đều mang theo mục đích là luyện chế "Tiên Khiếu Đan" như hắn, thì tất nhiên, bọn họ sẽ chuẩn bị sẵn những loại tài liệu liên quan.
Lý Thiên Tuyệt lật tay một cái, trong tay đã có thêm một cái túi trữ vật. Lão thản nhiên nói: "Trong túi trữ vật này có mười hai viên thượng phẩm linh thạch thuộc tính kim, cộng thêm một viên Thâm Hải Linh Châu ngươi muốn."
Lý Thủy Đạo tiếp nhận túi trữ vật, trực tiếp nói: "Gia tộc có lệnh, chỉ cần phân phó!"
"Ha ha ha ha..." Lý Thiên Tuyệt phóng khoáng cười to lên: "Tốt! Tiểu tử ngươi là người sảng khoái, chỉ nói lợi ích, không nói cảm tình, ngược lại cũng vô cùng dứt khoát!"
Hốc cây dưới đất, Thái Âm Lãnh Kiếm động phủ.
Khâu Lan Anh đang nằm ngửa, chân tay duỗi thẳng trong hốc cây, còn Lý Thủy Đạo lại khoanh chân ngồi ở một bên, trước người hắn có một con ngọc thiềm thừ lớn chừng bàn tay.
Lý Thủy Đạo và con cóc ngồi đối diện với nhau...
Dần dần… Phảng phất nhưu hắn đã đặt mình vào trong một mảnh rừng rậm yên tĩnh, ở chỗ sâu bên trong mảnh rừng rậm ấy có một cái đầm sâu, trên đầm có từng mảnh từng mảnh lá sen phủ kín...
Trên một chiếc lá sen xanh biếc, có một con ngọc thiềm thừ đang ngồi xổm.
Con ngọc thiềm thừ ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào bản thân bên trong rừng rậm, còn Lý Thủy Đạo lại như đã bị vây khốn trong rừng, tìm không thấy một con đường để rời đi.
Nên làm gì bây giờ?
Trong khoảnh khắc, "Nội cảnh" của tu sĩ và đồng tham dung hợp với nhau, đồng tham thăng cấp lên tam giai, nội cảnh dung hợp sẽ nổ ra một thế giới mới trong hư vô.
Đó chính là: "Hư cảnh".
Bởi vậy mới có tên gọi là: hóa linh nhập cảnh, mở ra Hư cảnh.
Rơi vào đường cùng, Lý Thủy Đạo chỉ có thể cầu viện kiếm ý.
Kiếm ý là thứ khó có thể nắm bắt được, "Lực lượng tinh thần" là thứ huyền diệu khó giải thích, thì nội cảnh của tu sĩ cũng vậy, cả hai tất có chỗ tương thông.
Lãnh Nguyệt Hàn Sơn!
Đột nhiên, một luồng kiếm ý nhanh chóng bành trướng, lan tràn khắp nơi bên trong rừng rậm. Cánh rừng hư ảo lập tức bị một kiếm này chặt đứt, cái đầm nước sâu thăm thẳm cũng tan thành mây khói chỉ trong phút chốc.
"Ộp!" Ngọc thiềm thừ bất mãn kêu lên một tiếng.
Lý Thủy Đạo thở dài một hơi, lại thất bại nữa rồi...
Hóa linh nhập cảnh, mở ra Hư cảnh… đúng là không dễ làm như vậy.
Lý Thủy Đạo tiện tay thu con cóc vào trong túi cổ, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa động, bên ngoài cửa động mơ hồ có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, cảnh tượng này có nghĩa là bên ngoài đã sáng rồi.
Đã đến lúc hắn "Xuất giá"...
Nhưng trước đó vẫn nên đánh thức đồ đệ trước, Lý Thủy Đạo vừa hé miệng vừa xoa nắn vừa mút vào...
-hãy đọc tại apptruyen-