Rượu qua ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Lâm Thiết Minh và Lý Thủy Đạo chuyện trò vui vẻ, gã không ngừng giảng giải cho hắn nghe đủ loại tin tức về Thủy Mặc tiên thành. Tài ăn nói của người này rất tốt, miêu tả sinh động như thật, khiến Lý Thủy Đạo nghe đến say sưa.
"Ngươi biết không, ở góc Đông Nam Thủy Mặc tiên thành có một toàn tửu quán, rượu của bọn họ mới gọi là hương thuần..." Lâm Thiết Minh nói đến đây, lại hít một hơi thật sâu, phảng phất như đã ngửi được mùi rượu nồng đậm kia rồi.
Lý Thủy Đạo mỉm cười gật đầu, nhưng không lộ ra biểu cảm quá nhiều hứng thú.
Mãi cho đến khi Lâm Thiết Minh đã bắt đầu nói đến những chốn thanh lâu, nơi trăng hoa, thậm chí còn đề cập đến công phu của vị cô nương nào đó rất tốt, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng nghe không nổi nữa, hắn lập tức lên tiếng cắt ngang: "Không biết Lâm huynh có biết trong Thủy Mặc tiên thành này có hội đấu giá nào không?"
Lâm Thiết Minh trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra một tia do dự, sau đó mới lắc đầu nói: "Nói thật, tiểu đệ cũng không rõ lắm mấy nơi mà Lý huynh yêu cầu. Dù tiểu đệ lớn lên ở tiên thành thật, cũng biết bên trong tiên thành này kiểu gì cũng phải có hội đấu giá, nhưng cụ thể là ở nơi nào thì lại không biết. Nói cho cùng, hội đấu giá kia cũng là nơi những tu sĩ cao giai có gia sản lên đến mấy vạn linh thạch quan tâm đến, tiểu đệ thực lực thấp kém, chưa chen chân vào được."
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt thất vọng. Hắn lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như không còn một chút hy vọng nào vào chuyện bản thân tìm được Thiên Cực Vẫn Thạch ở ven đường.
Có lẽ hy vọng duy nhất của hắn chính là chủ động giết chóc bên trong Tiên Đồ bí cảnh.
Tin tưởng rằng, kiểu gì cũng sẽ có tán tu đang chờ đợi "Bàn Cổ Tu" để luyện chế Tiên Khiếu Đan như hắn. Chỉ cần diệt sát được đối phương, hắn sẽ tỷ lệ rất lớn đạt được "Thiên Cực Vẫn Thạch".
Lâm Thiết Minh nhìn ra sự thất vọng của Lý Thủy Đạo, lại nhỏ giọng suy đoán: "Lý huynh, ngươi lại hỏi thăm về hội đấu giá, chẳng lẽ muốn tìm món bảo vật gì?"
Lý Thủy Đạo lấy lại tinh thần, thoáng cười nhẹ một cái, nói: "Ta muốn tìm một tảng đá, là một bảo vật rơi xuống từ trên trời."
Hai mắt Lâm Thiết Minh sáng lên, vội vàng nói: "Tháng trước, ta có nghe nói cô nương đứng đầu bảng của Thúy Tâm các, Phong Liễu hạng đã nhận được một món lễ vật, nghe nói thứ kia chính là một khối thiên ngoại chi vật."
Lý Thủy Đạo lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi: "Tảng đá kia có gì đặc biệt không?"
Lâm Thiết Minh lắc đầu nói: "Cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, nghe nói nói có thể phát ra một luồng quang mang kỳ dị."
Lý Thủy Đạo âm thầm cân nhắc trong lòng: Hắn chưa từng gặp qua Thiên Cực Vẫn Thạch, bởi vậy cũng không biết thứ này có phát sáng hay không. Phương pháp phán đoán "Thiên Cực Vẫn Thạch" của hắn là thông qua phối phương luyện dược đẩy ngược ra.
Nói đơn giản một chút, chính là dùng "Dược Sư Linh Hỏa" nướng tảng đá kia một chút, nếu là Thiên Cực Thiên Thạch chân chính tất sẽ chứa đựng lượng lớn thiên chi tinh khí bên trong.
Cần phải có thiên chi khí, địa chi khí và hải chi khí hình thành nên hỗn độn, lại lấy Bàn Cổ Tu làm dược dẫn, mới có thể luyện chế ra Tiên Khiếu Đan.
"Lâm huynh, người xưa từng nói có qua có lại, giờ ngươi đã mời ta ăn cơm, không bằng ta cũng mời ngươi đi phong lưu một phen, ý ngươi thế nào?" Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
Lâm Thiết Minh nghe xong, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng vui đến nở hoa, nhưng ngoài miệng lại từ chối: "Lý huynh, cái này không được, ta là người đứng đắn, sao có thể đi đến những nơi như vậy?"
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cất tiếng cười nói: "Lâm huynh, ngươi quá mức cổ hủ rồi, tu tiên giả có người nào không phải tam thê tứ thiếp? Đến tu vi như chúng ta, đã sớm không còn đặt quy củ thế tục vào trong mắt nữa rồi. Đi thôi, đêm nay chúng ta sẽ đến Thúy Tâm các vui vẻ một phen!"
Dứt lời, Lâm Thiết Minh đang cao hứng bừng bừng, lập tức dẫn Lý Thủy Đạo đi chậm đến Phong Liễu hạng, nơi mà chỉ người địa phương như gã mới biết rõ.
Nhìn bên ngoài, hoàn toàn không biết được bên trong con hẻm nhỏ kia đang ẩn chứa cái gì, nhưng chỉ cần xâm nhập vào trong đó mới biết nơi này vẫn còn động thiên khác, khắp nơi đều là oanh ca yến hót, kiều diễm thướt tha.
Hai người đi qua vài đoạn đường nhỏ quanh co, cuối cùng cũng đi tới cửa lớn của Thúy Tâm các.
Thúy Tâm các là một tòa kiến trúc cao ba tầng lầu, trước cửa có treo đèn lồng màu đỏ, lộ ra vẻ kiều diễm lạ thường.
Hai người tiến vào trong các, lập tức có một đám cô nương trang điểm xinh đẹp tiến đến nghênh đón, các nàng đều trang điểm đậm, khiến hương thơm tỏa ra bốn phía.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện ra bên trong Thúy Tâm các này có cách trang trí cực kỳ xa hoa, bao gồm những bức bích họa, những món đồ dùng gia cụ, cả những chiếc đèn trang trí cũng lộ ra vẻ tinh mỹ tuyệt luân.
Hắn quay đầu nói với tú bà: "Ta muốn gặp cô nương đầu bảng ở nơi này."
Tú bà nghe vậy, trên mặt lập tức để lộ ra nụ cười nghề nghiệp, bà ta đánh giá Lý Thủy Đạo từ trên xuống dưới một hồi mới mở miệng nói: "Vị công tử này thật có nhãn lực, Liên Vân tiên tử đứng đầu Thúy Tâm các chúng ta chính là một vị tuyệt sắc giai nhân ngàn dặm mới tìm được một. Chẳng qua… muốn gặp nàng cũng không phải chuyện dễ dàng đâu."
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng: "Không dễ dàng đến mức nào?"
Tú bà kia chậm rãi duỗi một ngón tay ra, dùng vẻ mặt hung ác báo ra một cái giá kinh người: "Một ngàn tiền ngọc mới có thể gặp Liên Vân tiên tử một lần."
"Ta không có tiền ngọc." Lý Thủy Đạo vừa từ Hắc sơn đến đây, trên người không có tiền thanh lân lưu thông ở nơi này.
"Không có tiền ngọc, ngươi tới làm gì?" Tú bà lộ vẻ khinh miệt nói.
Đám người chung quanh cũng nghị luận ầm ĩ như đang xem trò cười.
"Có phải người này đến để gây chuyện hay không? Không có tiền ngọc còn đến Thúy Tâm các, thật sự cho rằng các vị tiên tử làm miễn phí sao?"
"Ngươi xem kẻ đần này, trong người không có tiền ngọc lại muốn gặp Liên Vân tiên tử, chẳng lẽ hắn muốn nói chuyện tình cảm cùng các vị cô nương ở nơi này?"
"Kể cả nói chuyện tình cảm, cũng phải gặp mặt trước, không có tiền ngọc, ngay cả nhìn một cái cũng không được nha!"
"Hơn nữa, muốn nói chuyện tình cảm với Liên Vân cô nương không phải là mơ mộng hão huyền hay sao?"