Nghe được lời ấy, Nam Cung Cầm lại nghĩ tới chuyện Lý Thủy Đạo lớn mật đùa giỡn với mình lúc trước, trong lòng chẳng những không giận, ngược lại còn có chút vui mừng, nhưng thân là nữ tử, ai cũng biết lập đền thờ, trên mặt nàng lập tức phủ lên một tầng sương lạnh, nghiêm túc nói: "Đừng hòng lừa gạt ta, nói thật đi."
Nói thật chính là một người đi sẽ an toàn, hai người đi, luôn phải đề phòng đối phương gài bẫy, ngược lại loại ngẫu nhiên gặp nhau trên đường này lại không cần phải lo lắng.
Nhưng đương nhiên, nếu hắn nói toẹt ra như vậy, lại quá tổn hại đến cảm tình giữa hai bên rồi.
Lý Thủy Đạo trầm mặc một lát, sau đó lại chủ động đổi chủ đề: "Nam Cung cô nương, vì sao ngươi không đến thẳng Tiên Đồ thành?"
Nam Cung Cầm cau mày giải thích: "Tại tu luyện trong gia tộc khó có tiến thêm, vốn dĩ lần này, ta chỉ định đi ra ngoài một chút, hy vọng có thể gặp được cơ duyên, đương nhiên không cần phải vội vàng đến Tiên Đồ thành."
Lý Thủy Đạo tán thành gật gật đầu: "Vậy ngươi có nhận được cơ duyên không?"
Nam Cung Cầm lộ vẻ mặt buồn bực lắc lắc đầu, chỉ nghe nàng thở dài một hơi, nói: "Những thứ như cơ duyên này, cố ý đi tìm thường là không tìm được, ngược lại ở thời điểm ngươi không thể ngờ được, nó sẽ rơi xuống người ngươi, nhưng nói gì thì nói, vẫn phải đi ra ngoài một phen, nếu một mực bế quan trong gia tộc, vĩnh viễn cũng không có chuyện cơ duyên tự tìm tới tận cửa đâu."
"Đúng là như thế." Lý Thủy Đạo lại đồng tình với lời này.
"Lý đạo hữu, ngươi cũng xuất phát từ sớm, vậy có thu hoạch được cơ duyên trên đường không?" Nam Cung Cầm tò mò hỏi.
Lý Thủy Đạo mỉm cười gật đầu rồi chỉ vào mặt mình, nói: "Cái mặt nạ này chính là cơ duyên của ta."
Ha ha...
Nam Cung Cầm cười một tiếng: "Một tấm mặt nạ da người giống y như thật, chỉ dùng mười mấy tiền ngọc là có thể mua được, sao có thể nói là cơ duyên?"
Lý Thủy Đạo chỉ lắc lắc đầu không giải thích...
Bởi vì nó vốn không phải một chiếc mặt nạ da người chỉ dùng mấy chục đồng tiền ngọc là có thể mua được, trên thực tế, chỉ cần đeo nó lên là có thể tùy ý biến thành dáng vẻ của bất luận người nào, kể cả Nam Cung Cầm.
Nhưng chuyện này có liên quan đến bí mật của Nhuyễn Ngọc Diện Cụ, đương nhiên Lý Thủy Đạo sẽ không " khoe khoang".
Ngoài ra, hắn vẫn còn một cơ duyên khác... đương nhiên, cơ duyên này lại càng không thể nói ra được!
Phàm là bảo vật có liên quan đến Thiên Cơ vận mệnh thì đều không phải bảo vật bình thường.
Thứ Lý Thủy Đạo đang treo bên hông kia chính là ngọc bài ra vào bình an, nó tuyệt đối trân quý vô cùng, vượt xa những món thượng phẩm pháp khí bình thường khác.
Giá trị của vật này tuyệt đối có thể so sánh với pháp bảo, thậm chí còn cao hơn.
Đúng rồi!
Đột nhiên Lý Thủy Đạo nảy ra một ý tưởng, hắn lập tức vươn tay tới kéo miếng ngọc bội phát ra ánh sáng nhạt bên hông xuống.
"Nam Cung cô nương, pháp khí này rất thú vị, ngươi đeo nó lên người đi." Lý Thủy Đạo tháo miếng ngọc bội ra vào bình an bên hông xuống, đưa cho Nam Cung Cầm.
Nam Cung Cầm lộ vẻ mừng rỡ, bên trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia hào quang kích động: "Ngươi muốn tặng nó cho ta sao?"
"Ta nói muốn tặng nó cho ngươi bao giờ? Ngươi đừng có tưởng bở như vậy." Lý Thủy Đạo lập tức ném qua một ánh mắt khinh thường.
"Nếu không tặng cho ta thì ngươi đưa nó cho ta làm cái gì?"
"Ngươi cứ đeo lên là được rồi, ngoan ngoãn nghe lời!" Gương mặt Lý Thủy Đạo lập tức trở nên nghiêm túc, không còn vẻ lỗ mãng như trước đó nữa.
Nam Cung Cầm bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, vươn tay tới, nhận lấy ngọc bội ra vào bình an, xong buộc nó lên cổ tay mình.
Miệng ngọc bội kia vốn chỉ tản ra một tầng bạch quang nhàn nhạt, thoạt nhìn bảo quang tỏa ra bốn phía, nhưng ngay sau khi Nam Cung Cầm đeo nó lên cổ tay mình, tầng bạch quang kia lại có thêm một tia hồng mang chói mắt.
Hồng mang!
Báo hiệu tử vong!
Trong lòng Lý Thủy Đạo thoáng trầm xuống, xem ra mối nguy hiểm trong thành này không phải nhằm vào cá nhân hắn, mà nhằm vào tất cả mọi người đang có mặt trong thành.
Hắn nhanh chóng đoạt lại miếng ngọc bội ra vào bình an từ trên người Nam Cung Cầm, một lần nữa treo nó ở bên hông mình.
Dựa vào độ sáng của miếng ngọc bội này, có thể nhận thấy mức độ nguy hiểm nó đang cảnh báo kia, chỉ tương đương với tình huống bị yêu thú nhị giai đỉnh phong đánh lén.
Đối mặt với tình huống này, bằng vào thực lực của bản thân, Lý Thủy Đạo có thể ngăn cản chu toàn, nhưng Nam Cung Cầm chỉ mới đạt đến nhị giai sơ kỳ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Mau ra khỏi thành!" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt khẩn trương, vội vàng kéo tay Nam Cung Cầm chạy như bay về phía ngoài thành.
"Ra khỏi thành làm gì?" Nam Cung Cầm bị hành động của hắn làm cho không hiểu ra sao, nhưng biểu cảm gấp gáp trên mặt Lý Thủy Đạo lại khiến nàng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể bước theo hắn ra khỏi thành.
Rất nhanh, hai người đã đi tới bên ngoài Ngân Tuyết thành. Lúc này, miếng ngọc bội bên hông Lý Thủy Đạo không còn phát ra quầng sáng mờ nhạt kia nữa. Điều này đã đủ để chứng minh rồi, chỉ cần rời khỏi Ngân Tuyết thành, bọn họ sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
"Ngươi đến Kim Trượng tiên thành ở Ngân Tiết thảo nguyên chờ ta, chúng ta gặp lại ở Kim Trượng tiên thành, sau đó cùng nhau đến Tiên Đồ thành." Lý Thủy Đạo trịnh trọng nói.
"Vì sao nhất định phải gặp nhau ở Kim Trượng tiên thành? Chẳng lẽ ngươi định làm chuyện lớn gì ở thị trường Ngân Tuyết thành này?"
"Không... Ta không định làm chuyện lớn gì, chỉ vì trong tòa thành này có mối nguy hiểm tiềm tàng mà thôi." Lý Thủy Đạo nói đúng sự thật.
Nam Cung Cầm tò mò hỏi: "Nguy hiểm gì?"
Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: "Cái này... Ta không thể nói rõ ra. Ngươi cũng biết, nguy hiểm luôn tồn tại bởi vì ta không thể nhìn thấy nó, nếu như có thể đoán được đó là cái gì, sao có thể gọi là nguy hiểm? Tóm lại, Nam Cung cô nương vẫn nên nhanh chóng rời đi, rời xa chốn thị phi này là hơn."
Nam Cung Cầm: "..."
"Nam Cung cô nương cáo từ." Lý Thủy Đạo ôm quyền, sau đó xoay người rời đi.
Nam Cung Cầm kéo hắn lại, hỏi: "Nếu ngươi nói trong Ngân Tuyết thành có nguy hiểm, vì sao phải trở về?"