Nhưng theo những gì hắn suy đoán, thì có vẻ như con dị thú kia nên ẩn giấu bên trong Ngọc Tuyền hà, chứ không nên ở trong hoa viên này, huống chi lấy thực lực của con dị thú kia muốn tiêu diệt hắn, có thể nói là dễ như trở bàn tay, nó căn bản không cần phải cố ý kêu gọi phiền toái như vậy.
Bởi vì cái gọi là "Trong phúc có họa, trong họa có phúc ", nên dựa theo thuyết vận mệnh, hết thảy mọi thứ trên đời này đều là nguy và cơ cùng tồn tại, họa phúc tương sinh, đó mới là thiên đạo!
Sắc mặt Lý Thủy Đạo trầm xuống, hắn quyết định đi vào hoa viên.
Nếu đã đến đây, thì không nên bỏ lỡ cơ hội này, huống chi miếng ngọc bội bên hông hắn cũng không phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, chứng tỏ chuyến đi này không có nguy hiểm gì lớn.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh một cái giếng cổ, đã xác nhận được lời kêu gọi từ đáy lòng kia vốn xuất phát từ bên trong cái giếng cổ này.
Lý Thủy Đạo dứt khoát nhảy xuống giếng cổ, để bản thân lơ lửng trên mặt giếng. Nước giếng vốn bình lặng lại dâng lên một mảng gợn sóng. Ngay sau đó, một con rùa với hình thể thật lớn lập tức thò đầu ra từ trong giếng nước.
Trên lưng con rùa này có chín ô vuông, nó chính là cửu cung quy.
Bồng Lai tiên hải: cửu cung quy.
Con yêu thú này chính là yêu thú đồng tham của tu sĩ Bồng Lai tiên hải, nhìn con rùa ở trong cái giếng cổ này giống hệt con ở trong miếu của Lý Bán Tiên tại Thủy Mặc tiên thành, chẳng qua hình thể của con rùa bên kia rất nhỏ, hẳn là hàng tôn tử, mà hình thể của con rùa bên này rất lớn, xứng với bối phận gia gia.
Khóe miệng Lý Thủy Đạo không thể kiềm chế được, khẽ lộ ra một nụ cười mừng rỡ như điên: Tam giai cửu cung quy.
Dù là tam giai yêu thú, nhưng con rùa này cũng không hung ác, thậm chí trên mặt rùa của nó còn lộ vẻ hiền lành rất nhân tính hóa.
"Là ngươi đang kêu gọi ta sao?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Đại ô quy há to miệng, không ngờ nó lại chậm rãi mở miệng nói tiếng người, phát ra thanh âm già nua nói: "Đúng vậy, người trẻ tuổi... Ngươi là truyền nhân của Bồng Lai nhất mạch. Là vận mệnh dẫn đường cho ngươi tới đây, xin hãy tuân theo lời chỉ dẫn của vận mệnh, dẫn ta rời khỏi nơi này."
Nghe lão ô quy mở miệng nói tiếng người, lại cất lên những lời cao thâm mạt trắc, thâm sâu khó dò, khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ nhếch lên, để lộ ra một tia trào phúng: "Ngươi muốn ta cứu ngươi rời đi sao?"
Lão ô quy hơi co rụt cổ lại, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt trấn định nói: "Người trẻ tuổi, bánh răng vận mệnh xoay chuyển thất thường, ngươi không biết trong tương lai sẽ phát sinh chuyện gì đâu. Có lẽ... ta có thể mang đến một số trợ giúp không thể tưởng tượng được cho ngươi."
Đương nhiên Lý Thủy Đạo biết rõ, một con tam giai cửu cung quy như nó sẽ mang đến cho mình sự trợ giúp rất lớn, vấn đề là mấy lời thô nhưng thật kia vẫn phải nói trước, không thể để một lão rùa đen không công chiếm lợi của mình được.
"Đúng vậy, ta không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta lại biết có một con nhện tám chân sắp nhả lưới, cũng biết một con dị thú có thể dùng kiếm sắp biến nơi này thành một tòa băng thi tử thành, biết nó sẽ không lưu lại bắt cứ vật gì còn sống sót ở trong tòa thành này." Lý Thủy Đạo chế nhạo nói.
Lão rùa đen thấy Lý Thủy Đạo cái gì cũng biết, vì thế mới dứt khoát thản nhiên nói: "Hãy đưa ta ra khỏi thành, ta sẽ mang đến cho ngươi một lời chỉ dẫn của vận mệnh."
Lý Thủy Đạo gật đầu nói: "Thành giao!"
Nghe được câu nói này, rõ ràng là lão ô quy vừa thở dài một hơi, hiển nhiên người trước mặt cũng không phải hạng người lòng tham không đáy.
"Nhưng ta đưa ngươi rời khỏi thành kiểu gì bây giờ? Là trực tiếp cõng ngươi đi ra ngoài sao?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Lấy một cái thùng nước lớn đến đây, đặt ta vào trong nước, nhất định phải có nước, bằng không thần thông ẩn nấp của ta sẽ không phát huy được, con nhện lớn kia đang tìm ta." Lão rùa đen nhỏ giọng nói.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, sau đó lặng lẽ bay ra khỏi giếng sâu.
"Nhớ kỹ, nhất định phải có nước!" Lão rùa đen nhắc nhở nhiều lần.
Lý Thủy Đạo bay ra khỏi giếng nước, đứng ngay trên hoa viên, lại trùng hợp nhìn thấy thiếp thân nha hoàn của phu nhân đang chuẩn bị đi tới gian phòng của phu nhân.
Thành chủ phu nhân đã bị Lý Thủy Đạo đánh ngất, trong thời gian ngắn gần như không thể tỉnh lại.
Chỉ thấy thân hình Lý Thủy Đạo như điện, dùng tốc độ cực cao, trực tiếp hóa thành một luồng mị ảnh, nhảy từ cửa sổ vào...
Ở thời điểm nha hoàn Thẩm Niệm Từ đẩy cửa phòng phu nhân ra, nàng lập tức nhìn thấy thành chủ đại nhân đang đứng bên giường phu nhân, dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn phu nhân đang ngủ say.
"Phu nhân..." Nha hoàn Thẩm Niệm Từ nhẹ giọng hô, giọng nói của nàng mang theo sự quan tâm, kèm theo một chút nghi hoặc.
Lý Thủy Đạo hơi xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: "Phu nhân đã ngủ say, bây giờ ngươi đi làm một chuyện giúp ta."
"Vâng, xin thành chủ phân phó." Thẩm Niệm Từ cung kính trả lời.
"Đi chuẩn bị một cái thùng lớn, nhất định phải có thể đựng nước, không thể rò rỉ, kích thước của nó còn phải to bằng nửa cái giường." Lý Thủy Đạo khoa tay múa chân, mô tả một cái thùng có kích thước cực lớn cho nàng hiểu.
"Sau đó lại chuẩn bị một chiếc xe lớn, chuyển thùng gỗ tới đây. Càng nhanh càng tốt! Sau đó dẫn cả xe ngựa, cả thùng nước vào trong hoa viên, những chuyện còn lại, cứ nghe ta phân phó."
Thẩm Niệm Từ không dám hỏi vì sao, vội vàng đi xử lý. Nàng nhanh chóng triệu tập nhóm hạ nhân, đi chuẩn bị mọi thứ dựa theo chỉ thị của Lý Thủy Đạo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bóng đêm dần dần buông xuống…
Thẩm Niệm Từ dẫn một đám hạ nhân vận chuyển một cái thùng lớn và một chiếc xe ngựa đến hoa viên. Lý Thủy Đạo nhìn cái thùng lớn trước mặt, có chút hài lòng gật gật đầu.
Cái thùng lớn này đã trải qua tháng năm tẩy lễ, đã không còn nhìn thấy những đường vân gỗ trên thùng rồi, chỉ thuần túy là một cái thùng lớn màu đen kịt, dường như bên trong còn có một chút mùi khai.
"Thứ này không phải là cái thùng đựng nước tiểu đấy chứ?" Lý Thủy Đạo cau mày hỏi.