Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 745 - Chương 745: Kích Nổ!

Chương 745: Kích Nổ! Chương 745: Kích Nổ!

Lý Thủy Đạo buông lỏng Thẩm Niệm Từ ra, lạnh giọng phân phó: "Đi."

Thẩm Niệm Từ không nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng hai vị mã phu còn sống sót kia đi theo Lý Thủy Đạo rời khỏi phủ thành chủ, trên đường đi, cả ba đều cắm đầu bước, không dám trì hoãn một giây nào, sợ hành động của mình sẽ chọc giận Lý Thủy Đạo.

Không lâu sau khi Lý Thủy Đạo đưa xe ngựa rời đi...

Một đội người tuần tra cầm theo đèn lồng màu đỏ đi vào.

Nơi này là hậu trạch của gia tộc Tả thị, cũng là nơi ở của nhóm nữ quyến trong gia tộc.

Người cầm đầu của đội ngũ này chính là Tả Hồng Ngọc, nữ nhi của Tả Trung Lương.

Nàng đang ở trong nhà, đột nhiên lại nghe được động tĩnh mơ hồ truyền đến từ bên ngoài, mới phân phó đám thị nữ và hạ nhân của mình cùng nhau đi ra ngoài nhìn xem...

Ánh trăng như nước, rải trên mặt đất, chiếu rọi một vài bộ thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn, làm lòng người sợ hãi.

Tả Hồng Ngọc thấy vậy, trong lòng trầm xuống. Nàng vội vàng xách đèn lồng bước nhanh về phía trước, lại rõ ràng nhìn thấy một bộ thi thể trong đó chính là phụ thân Tả Trung Lương của mình.

"Cha!" Tả Hồng Ngọc kêu lên một tiếng đầy thê thảm, nàng quỳ rạp xuống trước thi thể phụ thân, dùng đôi tay run rẩy sờ lên gương mặt phụ thân, hai mắt đẫm lệ mông lung. Nàng thực sự không thể tin vào hết thảy những gì đang bày ra trước mắt: "Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại biến thành như vậy?"

Giờ phút này, trong đầu nàng đã trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không suy nghĩ được gì. Hồi đêm qua, nàng còn nói chuyện phiếm với phụ thân, hai người còn hẹn nhau qua hai ngày nữa, cả nhà sẽ cùng đi Tử Tiêu phong du ngoạn, nhưng hiện tại… phụ thân đã không còn hơi thở, đã biến thành một bộ tử thi nằm dưới đất rồi.

Chết rồi!

Nỗi bi thương trong lòng như thủy triều tuôn ra. Nàng nhào xuống người Tả Trung Lương, cất tiếng khóc rống.

Tiếng khóc thê lương ấy cứ một mực quanh quẩn trong màn đêm tĩnh mịch này.

Đột nhiên!

Đôi mắt vốn đã nhắm trên thi thể của Tả Trung Lương lại đột ngột mở ra, trong đáy mắt không còn vẻ bình tĩnh như thường, chỉ lóe lên một tia lục quang khủng bố, trên người gã lập tức tản ra âm hàn chi khí lạnh như băng.

Đồng thời, bàn tay của gã cũng gắt gao tóm lấy Tả Hồng Ngọc.

Tả Hồng Ngọc đột nhiên bị bộ thi thể lạnh lẽo của phụ thân mình gắt gao ôm lấy, lập tức sợ hãi đến hồn phi phách tán. Nàng liều mạng giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay lạnh như băng của phụ thân.

Sau đó, trong tiếng kêu đầy sợ hãi của Tả Hồng Ngọc, thi thể của Tả Trung Lương dứt khoát cắn vào cổ nàng, một khối thịt lớn bị gã cứng rắn xé rách xuống.

"A!" Tả Hồng Ngọc phát ra một tiếng kêu đầy đau đớn thê lương, nàng dùng hết toàn lực mới thoát khỏi vòng kiềm kẹp của phụ thân.

Ở thời điểm nàng đứng lên, dùng ánh mắt đầy hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân của mình, những thứ hiện ra trước mắt nàng lại là khóe miệng phụ thân dính đầy máu tươi, và đôi mắt vốn bình tĩnh thường ngày của gã đã bị một mảnh lục quang ngút trời thay thế.

Phụ thân của nàng đã hoàn toàn mất đi nhân tính rồi.

Cùng lúc đó, những bộ thi thể vốn đang nằm la liệt dưới mặt đất đều nhúc nhích, bắt đầu trúc trắc bò lên.

Bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng vô cùng, lại cực kỳ kinh khủng khó có thể diễn tả bằng lời.

"A!" Nhóm thị nữ và bọn hạ nhân điên cuồng chạy trốn, nhưng những bộ thi thể vừa bò dậy kia lại giống như một đám chó săn truy đuổi đằng sau bọn họ...

Tốc độ của đám thi thể này cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp những người phàm kia...

Bọn hộ vệ sợ hãi, vội vàng cầm đao chém lên người những thi thể nọ, lại giống như chém vào tinh thiết, thân thể kia quá mức cứng rắn, phảng phất như đao thương bất nhập.

Những bộ thi thể kia còn nhanh chóng mọc ra răng nanh, mọc ra móng vuốt sắc bén, chỉ trong nháy mắt, hình người ban đầu đã hóa thành dã thú khủng bố, với bộ thân thể vững chắc vô cùng, đao thương bất nhập...

Chúng lao về phía nhóm phàm nhân như hổ lạc bầy dê, điên cuồng cắn xé cào cấu bọn họ, huyết nhục bay tứ tung...

Sau khi những người này tử vong, bọn họ sẽ hóa thành những bộ băng thi mới, băng thi mới lại một lần nữa đứng lên, gieo rắc cái chết đi khắp nơi...

Màn đêm tăm tối, dưới ánh trăng, bên trong chiếc xe ngựa đen kịt, có một cái thùng đựng nước tiểu cực lớn.

Bốn người trên xe ngựa, gồm hai tên mã phu, một nha hoàn, cùng với Lý Thủy Đạo mặc võ phục màu đen, đội đấu lạp, đang hối hả thúc giục chiếc xe ngựa kia đi nhanh về phía trước.

Vào thời điểm ấy, đội xe ngựa của bọn họ đã đi tới ngoại thành, đột nhiên trong nội thành truyền đến những ánh lửa ngút trời.

Âm thanh chém giết, tiếng kêu thảm thiết, mơ hồ truyền đến...

Nội thành đã trở nên cực kỳ hỗn loạn. Và đương nhiên, kẻ khởi xướng nên hết thảy những chuyện này chính là con nhện đầu người kia.

Càng vào những lúc như thế này lại càng không thể rối loạn được...

Suy cho cùng, con dị thú nọ cũng có tu vi tam giai, nếu nó muốn giết hắn, cả quá trình chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.

Lý Thủy Đạo cũng không biết, hắn chính là đoạn dây dẫn vừa bùng lên, trực tiếp kích nổ toàn bộ khung cảnh hỗn loạn này...

Phải biết rằng, sau khi gia tộc Tả thị biết về sự tồn tại của con dị thú kia, bọn họ vẫn một mực dây dưa, kéo dài thời gian với nó, quá trình đấu trí đấu dũng này cũng giống như một mình đi trên dây thép vậy...

Nói gì thì nói, gia tộc Tả thị cũng không phải hoàn toàn không có lực phản kích, bởi sau lưng bọn họ còn có Vân Mãng kiếm phái.

Đối với một tông môn tu tiên, dị thú chính là tài nguyên tu luyện quý giá...

Sưu sưu sưu sưu...

Bên trong nội thành, bảy - tám luồng độn quang vừa phóng lên cao, nhưng bay tới giữa không trung đã bị một cái mạng nhện trong suốt ngăn lại.

Ngay sau đó, là một thanh phi kiếm bắn tới. Thanh phi kiếm nọ nhanh chóng lượn vài vòng trong bóng đêm, chờ đến khi kiếm quang biến mất, mấy bộ thi thể lập tức từ trên trời giáng xuống, vừa rơi xuống đất, chúng đã biến thành một đám quái vật chỉ biết cắn nuốt huyết nhục, điên cuồng giết chóc người sống cạnh mình.

Từ đầu đến cuối, con dị thú nhện đầu người kia cũng không xuất hiện...

Bình Luận (0)
Comment