Lý Thủy Đạo cười nói: "Đương nhiên phải ký rồi. Nếu như ngươi không ký, chúng ta lấy bảo vật của ngươi, lại không cho ngươi đan dược, ngươi biết đòi như thế nào? Lúc ấy, ngay cả chứng cứ ngươi cũng không lấy ra được."
"Ngươi cứ thử làm thế xem!" Cô nương áo trắng trừng đôi mắt đẹp nhìn tới, trong ánh mắt tràn đầy ý uy hiếp.
Lý Thủy Đạo chỉ cười bồi, cũng không phản bác.
Cô nương áo trắng im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng cầm bút lên, viết tên mình xuống hiệp ước: Tang Tuyết.
Lý Thủy Đạo nháy mắt ra hiệu với Thác Bạt Uyển Nhi, Thác Bạt Uyển Nhi lắc đầu, hiển nhiên nàng cũng không biết Tang Tuyết này là ai.
Tang Tuyết đặt bút xuống, nhìn Lý Thủy Đạo một cái thật sâu, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Người đã đi rồi nhưng giọng nói của nàng vẫn còn quanh quẩn trong đại điện: "Bảy ngày sau, ta sẽ đến làn nữa, nếu các ngươi không đưa được Khởi Tử Hồi Sinh Đan cho ta, thì … hừ! Ngụy Càn Khôn cũng không bảo vệ được hai người các ngươi đâu!"
Tang Tuyết rời đi...
Nàng đã ký hiệp ước, nhưng không hề cầm một bản của mình đi.
Hiệp ước giấy trắng mực đen chỉ là thứ dùng để an ủi tâm lý cho kẻ yếu. Cường giả chân chính căn bản không cần thứ này.
Lý Thủy Đạo than nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra lần này chúng ta thật sự chọc phải phiền toái lớn rồi, sớm biết như vậy, ta đã đồng ý sẽ bồi thường cho nàng mười vạn linh thạch."
Thác Bạt Uyển Nhi cau mày, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc Tang Tuyết này là ai? Nghe giọng điệu của nàng, nếu chúng ta không thể luyện chế ra Khởi Tử Hồi Sinh Đan đúng hạn, nàng sẽ giết chúng ta sao?"
"Khó mà nói được..." Vẻ mặt Lý Thủy Đạo có chút linh động, lúc này trong tay hắn đang nắm chặt khối Phượng Hoàng Lệ trân quý nhất bên trong đống tài liệu Tang Tuyết kia để lại.
Đúng là món bảo vật này có giá trị vô cùng xa xỉ.
"Để ta đi hỏi xem Tang Tuyết này rốt cuộc là người phương nào." Thác Bạt Uyển Nhi nói.
Lý Thủy Đạo gật đầu nói: "Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Nhưng trước đó, chúng ta phải cất những loại linh tài này đi."
Thác Bạt Uyển Nhi gật gật đầu, chỉ thấy nàng phất tay lên, không gian xung quanh lại xuất hiện một cơn chấn động. Chỉ chớp mắt trôi qua, những loại linh tài vừa rồi còn đặt bên trong đại sảnh đã biến mất không còn, toàn bộ đã tiến vào Hư cảnh của Thác Bạt Uyển Nhi rồi.
Sau đó, thân hình Thác Bạt Uyển Nhi lóe lên một cái, vội vã bay về phía phủ thành chủ. Lý Thủy Đạo lại ngồi bên trong Diệu Đan phường, tiếp tục nghiên cứu ngọc giản đan phương kia.
...apptruyen...
Phủ thành chủ.
"Tang Tuyết?" Càn Nguyên Tôn Giả Ngụy Càn Khôn vừa nghe được hai chữ này, đôi mắt chợt trở nên mơ hồ như vừa rơi vào một chuỗi hồi ức xa xưa. Thật lâu sau đó, lão mới hỏi: "Làm sao ngươi lại biết cái tên này?"
"Không dối gạt gì huynh trưởng, hôm nay có một vị khách tới Diệu Đan phường..." Thác Bạt Uyển Nhi kể lại chi tiết những chuyện vừa xảy ra hôm nay.
Ngụy Càn Khôn nghe xong, chỉ khẽ thở dài một hơi nói: "Vậy ngươi cố gắng luyện chế loại đan dược ấy cho tốt đi, Tang Tuyết là một trong hai đại Vô Tướng Chân Quân của Vân Mãng kiếm phái. Nàng chính là Linh Kiếm Chân Quân Tang Tuyết, một thân kiếm pháp thông thiên triệt địa, các ngươi không thể trêu vào được đâu."
"Hóa ra nàng chính là Vô Tướng Chân Quân, khó trách lại tự cao tự đại như thế, đa tạ Ngụy huynh đã báo cho biết. Ta hiểu mình phải làm thế nào rồi." Thác Bạt Uyển Nhi khẽ nhíu chặt hàng lông mày, vẻ mặt ngưng trọng cáo từ rời đi.
Sau khi nàng rời đi, lại có một nữ tử mặc y phục thuần trắng bước ra từ trong bóng tối. Nàng này đúng là Linh Kiếm Chân Quân Tang Tuyết.
Bóng dáng phiêu dật của nàng giống như một vị tiên tử dưới ánh trăng, không ngừng tản ra một loại mị lực đặc biệt trong bóng đêm.
"Ngụy Càn Khôn, hẳn là những năm này ngươi tu luyện Chí Thánh Càn Khôn Công đã có tiến bộ rồi." Tang Tuyết mang theo một tia khiêu chiến nhìn người đối diện.
Ngụy Càn Khôn khẽ cười nhạt một tiếng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngụy mỗ gặp bình cảnh, một thân tu vi đã sớm không thể tiến bộ được nữa... Linh Kiếm Chân Quân không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, có việc cứ nói là được."
Khóe miệng Linh Kiếm Chân Quân khẽ cong lên, nở ra một nụ cười: "Ngươi có biết ta đã bảo thủ hạ của ngươi giúp ta luyện chế một viên đan dược?"
Ngụy Càn Khôn khẽ gật đầu: "Chân Quân cứ yên tâm, bọn họ tuyệt đối không dám xằng bậy."
"Hừ! Đương nhiên là ta biết chuyện này." Hai mắt Linh Kiếm Chân Quân híp lại nói: "Cách đây ít năm, bản phái có một tên luyện đan đại sư tên là Dược Thánh Kiếm, người này tám chín phần mười đã chết trong tay một kẻ tên là Lý Thủy Đạo."
"Chẳng lẽ là Lý phường chủ của Diệu Đan phường?" Ngụy Càn Khôn chau mày hỏi.
"Chính là hắn!" Linh Kiếm Chân Quân lộ vẻ mặt khẳng định nói.
"Ngươi muốn giết hắn?" Ngụy Càn Khôn nhíu mày hỏi.
"Bổn tọa không có hứng thú đi làm khó một tên tiểu bối, huống chi hắn còn là thủ hạ của ngươi, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật." Linh Kiếm Chân Quân thản nhiên nói.
Ngụy Càn Khôn gật đầu nói: "Vậy xin đa tạ Chân Quân đã thưởng cho chút thể diện."
Lại nghe Linh Kiếm Chân Quân tiếp tục nói: "Sau khi Dược Thánh Kiếm vẫn lạc, Dược Sư Linh Hỏa trên người hắn cũng thất lạc theo. Nếu Lý Thủy Đạo kia đang cầm Dược Sư Linh Hỏa, ta muốn ép hắn phải giao ra, dù sao đó cũng là vật của bổn môn, ngươi có dị nghị gì không?"
Ngụy Càn Khôn nhướng mày hỏi: "Hai người bọn họ luyện đan, chưa từng cho phép người bên ngoài tới quan sát."
"Vậy phiền Ngụy đạo hữu dùng Càn Khôn Kính để ta nhìn một chút." Linh Kiếm Chân Quân mỉm cười nói.
Ngụy Càn Khôn trầm mặc một lát mới lên tiếng hỏi: "Nếu ta không cho thì sao?"
Linh Kiếm Chân Quân khẽ cười lạnh một tiếng: "Vậy ta chỉ có thể luận bàn với ngươi một phen thôi."
Ngụy Càn Khôn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
...
Phải biết rằng, toàn bộ Tiên Đồ thành này đều bị một tòa trận pháp bí ẩn nối liền, mà tòa trận pháp này lại nằm dưới sự khống chế của Ngụy Càn Khôn.
Trong một gian mật thất bên trong phủ thành chủ, một chiếc Càn Khôn Kính cực lớn được treo lơ lửng giữa không trung, tản ra quang hoa nhàn nhạt.