"Đúng vậy, đây cũng là một khuyết điểm của mai rùa." Thác Bạt Uyển Nhi thản nhiên thừa nhận: "Nhưng ngược lại, nó cũng là điểm nói lên năng lực đặc biệt của nó. Trong thời khắc nguy cơ, nó có thể cung cấp cho chàng một tầng phòng ngự không thể phá vỡ, để chàng có cơ hội suy ngẫm xem kế tiếp mình nên làm như thế nào để thoát khỏi cục diện nguy nan này."
Lý Thủy Đạo lúng túng cười một tiếng: "Đúng là không tệ, nó đúng là một kiện pháp khí rất lợi hại."
"Kiện pháp khí thứ tư này là pháp khí tiêu hao một lần. Nó chính là Độc Lôi Châu do Hắc sơn Ngũ Độc môn sản xuất." Thác Bạt Uyển Nhi lại lật tay một cái, lấy ra một hạt châu màu đen kịt.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Chỉ cần đập nó xuống đất là độc vân có thể quấy nhiễu thần thức sẽ nổ tung ra." Vẻ mặt Thác Bạt Uyển Nhi trở nên cực kỳ nghiêm túc, nàng bắt đầu giải thích.
"Trước kia, ta đã trải qua vô số nguy hiểm, và hầu hết những lần đó đều dựa vào Độc Lôi Châu này mới có thể hóa nguy thành an!"
Lý Thủy Đạo nghe nàng giới thiệu, lại tò mò hỏi: "Thứ này là vật nàng dùng để cứu mạng?"
"Đúng vậy, vật này chỉ Hắc sơn Ngũ Độc môn mới bán ra, nên cực kỳ trân quý, trước mắt ta chỉ còn lại một viên thôi." Thác Bạt Uyển Nhi trả lời, trong giọng nói để lộ ra một loại bất đắc dĩ và tiếc nuối.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Chuyện này... Thật ra ta biết luyện chế nó." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Thật sao? Độc Lôi Châu này chính là bí mật bất truyền của Hắc sơn Ngũ Độc môn đó, Lý lang... Tuy chàng xuất thân từ Ngũ Độc môn, nhưng hẳn là chưa đủ tư cách để tiếp xúc với một món pháp khí cơ mật như vậy mới đúng." Vẻ mặt Thác Bạt Uyển Nhi tràn đầy kinh ngạc.
"Là trùng hợp có cơ hội học được thôi." Lý Thủy Đạo khẽ thở dài một hơi.
Hắn đã từng trông thấy thứ này ở chỗ Đinh Ngọc Phượng, lúc ấy trong lòng chỉ cảm thấy nó rất mới lạ nên đã nhớ kỹ phương pháp luyện chế, nhưng chưa từng tự mình luyện chế qua.
"Chàng thực sự biết luyện chế Độc Lôi Châu? Nếu không chàng cũng giúp ta luyện chế vài quả đi?" Thác Bạt Uyển Nhi mở to đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kinh ngạc, khó có thể tin được hỏi.
"Đúng là luyện chế thứ này có chút phiền phức, cần một ít tài liệu đặc thù. Tuy nhiên, những thứ này cũng không tính là trân quý, sau này ta sẽ đi Ám thị mua một chút tài liệu. Độc Lôi Châu này, nàng muốn làm bao nhiêu, ta sẽ làm bấy nhiêu." Lý Thủy Đạo giải thích.
Thác Bạt Uyển Nhi: "..."
"Cái này... kiện pháp khí thứ năm tên là Ẩn Linh Sa." Thác Bạt Uyển Nhi nhẹ nhàng mở rộng một tấm sa y mỏng như cánh ve.
Vừa nhìn thấy món thượng phẩm pháp khí này, vẻ mặt Lý Thủy Đạo đã có chút hoảng hốt. Bởi vì hắn quen thuộc với món pháp khí này hơn bất kỳ ai, nhưng đương nhiên, đây chắc chắn không phải tấm Ẩn Linh Sa lúc trước...
Lý Thủy Đạo chợt nghĩ tới năm đó, hắn từng dựa theo lời ám chỉ của sư phụ, đi tới hội đấu giá tự mình đấu giá được món Ẩn Linh Sa kia, và rất nhiều chuyện cũ từng xảy ra sau đó nữa.
Những ký ức đã cũ lại như mới xảy ra hôm qua, hết thảy đều hiện lên rõ mồn một trước mắt...
"Khi khoác món bảo bối này lên người, nó có thể làm cho người ta biến mất vô tung, nhưng khuyết điểm lại là không thể che giấu khí tức, nhất định phải phối hợp với công pháp che giấu khí tức." Thác Bạt Uyển Nhi lại mở miệng giải thích.
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo có chút hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi xa, đến tận lúc này vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Để ta biểu diễn cho chàng xem một chút diệu dụng của vật này, chàng phải xem cho rõ nha!" Thác Bạt Uyển Nhi lên tiếng nhắc nhở.
Mãi cho đến khi tiếng nói của Thác Bạt Uyển Nhi vang lên một lần nữa, Lý Thủy Đạo mới kết thúc trạng thái mơ màng của mình, để vô cùng phối hợp nhìn về phía nàng.
"Đây chính là tuyệt kỹ cứu mạng của ta! Nếu không biết chiêu này, ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi." Chỉ thấy Thác Bạt Uyển Nhi ném viên Độc Lôi Châu duy nhất trong tay xuống đất, tại vị trí nàng ném xuống kia, lập tức sinh ra một đám mây hình nấm. Chờ đến lúc đám mây hình nấm nọ tiêu tan, Thác Bạt Uyển Nhi cũng hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Một lát sau, vùng không gian bên cạnh, cách Lý Thủy Đạo một khoảng không xa, chợt vặn vẹo một hồi, Thác Bạt Uyển Nhi tháo tấm Ẩn Linh Sa đang khoác trên người xuống, lộ vẻ mặt đắc ý, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt hắn.
"Như thế nào? Dùng Độc Lôi Châu dùng để nhiễu loạn thần thức và tầm mắt trước, sau đó lại khoác Ẩn Linh Sa lên người, nhanh chân chạy trốn, đây tuyệt đối là thuật biến mất ngay trước mắt nhân gian." Thác Bạt Uyển Nhi nhìn Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia chờ mong, đang chờ đợi hắn mở miệng khen ngợi mình.
"Hay..." Lý Thủy Đạo lúng túng nặn ra được một chữ như vậy.
"Những món bảo vật này đều là pháp bảo an thân lập mệnh của ta, hiện giờ ta giao chúng lại cho chàng. Chúng đều là con át chủ bài trong tay chàng, nhiêu đây đã đủ để chàng sống sót rời khỏi Tiên Đồ bí cảnh rồi."
Lý Thủy Đạo: "..."
"Ách...Uyển Nhi, nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ sử dụng cẩn thận những món bảo vật này, cũng sẽ mau chóng trở về."
Nghe được lời này của Lý Thủy Đạo, Thác Bạt Uyển Nhi lập tức nhảy vọt tới bên cạnh hắn, hai người lại ôm chặt lấy nhau, cùng lăn vào bãi cỏ mềm mượt xung quanh...
truyện-y-y-pro
Phải biết rằng, khi còn kẹt lại ở Dung Linh cảnh, Thác Bạt Uyển Nhi chính là người ỷ lại vào pháp khí điển hình.
Nếu cần phải chiến đấu, trên tay nàng sẽ cầm Nguyệt Hoa Nỗ bắn ra âm tiễn, chỉ cần địch nhân không kịp phản ứng, sẽ bị một mũi tên của nàng bắn lén mà chết.
Nếu gặp phải kẻ địch có tốc độ phản ứng cực nhanh, động như thỏ chạy, đi như lôi đình, Thác Bạt Uyển Nhi sẽ vận dụng pháp khí 'Đâu Thiên Võng' bao vây kẻ địch rồi bắn chết, cực kỳ vô lại.
Nếu địch nhân cường đại ngoài dự tính, dù dùng "Đâu Thiên Võng" cũng không thể bao vây được, nàng cũng chỉ có thể vận dụng tới tuyệt chiêu áp đáy hòm. Đó là dứt khoát ném Độc Lôi Châu tới, để nó nổ tung sinh ra khói độc nhiễu loạn thần thức và tầm mắt của địch nhân, bản thân lại nhân cơ hội này để phủ "Ẩn Linh Sa" lên người, chơi một chiêu biến mất trước mắt người khác, rồi bỏ trốn mất dạng...
Người xưa có nói, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chỉ khi mình sống sót mới có thể tiếp tục tính toán những chuyện đằng sau.