Rất nhanh bọn họ đã tới gần một khe núi, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chiến đấu nổ vang hòa cùng tiếng gào thét của cự thú truyền đến từ bên trong khe núi kia.
Tâm trạng mọi người chìm trong căng thẳng, ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí tiến đến thăm dò khu vực phía trước.
Ở chỗ sâu bên trong hẻm núi...
Mười mấy con Liệp Long đang vây công một con quái vật có thân hình khổng lồ. Con quái vật kia giống như một ngọn núi nhỏ, mỗi lần nó công kích đều đánh ra lực lượng lớn vô cùng, nhưng nhóm Liệp Long xung quanh cũng không yếu thế.
Chúng nó có hàm răng nanh sắc bén, có động tác điêu luyện dũng mãnh, có hành động cực kỳ mau lẹ, có thể thoáng một cái đã cắn xuống một miếng thịt lớn trên người con quái vật kia, càng có thể trình diễn khung cảnh bầy sói chiến đấu với cự tượng, điên cuồng mà đẫm máu.
Lý Thủy Đạo chỉ lẳng lặng quan sát tình huống bên trong khe sâu một thoáng, đã nhanh chóng nâng Nguyệt Hoa Nỗ trên tay lên, bắn một mũi tên tới, tập kích mục tiêu bên trong.
"Tê!" Con Liệp Long thủ lĩnh lập tức phát ra một tiếng gào thét đầy đau đớn, nó vừa bị một mũi tên không biết từ nơi nào bay tới, bắn trúng cổ.
Ngay sau khi thủ lĩnh gặp sự cố, chỉ trong nháy mắt, tiết tấu tiến công của đàn Liệp Long đã bị xáo trộn, cái đuôi lớn của con quái vật kia quét tới, thoáng cái đã đập chết một con Liệp Long.
Lý Thủy Đạo lần lượt bắn tên tới, mỗi một mũi tên đều trúng vào người con "Lão đại" của bầy Liệp Long.
Tại thời điểm này, cán cân lực lượng giữa Liệp Long và con quái vật kia đã thay đổi, chúng nó không còn uy thế đàn áp đối phương nữa, ngay cả chiến thuật vây săn ban đầu cũng mất dần đi hiệu quả. Tình thế giữa hai bên dần chuyển thành một hồi chém giết giữa hai thế lực ngang nhau.
Đàn Liệp Long không ngừng giảm quân số, đồng thời, máu thịt trên người con quái vật kia cũng không ngừng bị chúng cắn xé.
Tới cuối cùng, con quái vật khổng lồ nọ đã chết trước một bước, nhưng đàn Liệp Long với mười mấy con ban đầu cũng chỉ còn lại có hai – ba, mà con nào con nấy đều thương tích đầy mình.
Tào Kính, Lỗ Bạch và Nam Cung Cầm nhanh chóng lao lên đón tiếp chúng nó, quét sạch những con Liệp Long còn sót lại.
"Tuy con quái vật này có hình thể rất lớn, nhưng nó cũng chỉ là yêu thú nhị giai thôi." Lý Thủy Đạo lập tức nhận ra thực lực của con quái vật bị Liệp Long tấn công lúc trước.
"Chẳng lẽ đây chính là Bàn Cổ Tu!" Hai mắt Tào Kính tỏa sáng rực rỡ, gã vừa trông thấy một gốc tứ giai linh thảo.
Gốc linh thảo kia có vẻ ngoài vô cùng đặc biệt, phiến lá đen bóng như mực, bản thân nó lại như một tia u quang lấp lánh sáng trong bóng tối, không ngừng tản ra sinh mệnh lực cường đại.
Đây đúng là một gốc tứ giai linh thảo, nhưng chắc chắn không phải là Bàn Cổ Tu.
Lý Thủy Đạo chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của gốc linh thảo tràn ngập khí tức u ám này, ngoại hình của nó giống với Dạ Ảnh U Lan, có lẽ nó chính là "Hắc Ngục U Lan".
"Đây là Hắc Ngục U Lan." Hiển nhiên Nam Cung Cầm cũng từng nghiên cứu về phương diện này, nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của gốc linh thảo nọ.
"Để ta đi hái." Lỗ Bạch cầm cái cuốc ngọc trong tay, rất nhanh đã ngắt Hắc Ngục U Lan xuống, đồng thời cũng thuận tay bỏ luôn gốc linh thảo ấy vào trong túi trữ vật của mình.
Đám người chung quanh đều nhìn về phía gã, Lỗ Bạch cười hắc hắc nói: "Vừa rồi, toàn bộ đám tam giai linh thảo đều thuộc về tay Nam Cung muội tử, gốc tứ giai linh thảo này cứ tạm thời để ta giữ hộ đi."
"Lỗ đạo hữu chậm đã! Linh thảo đào được đều giao cho Nam Cung đạo hữu bảo quản sẽ tốt hơn." Tào Kính lạnh giọng nói.
Lỗ Bạch thoáng trầm mặc một lát, sau đó cũng dứt khoát ngả bài luôn: "Lỗ mỗ tiến vào bí cảnh chỉ vì muốn đạt được vật ấy, mong ba vị đạo hữu chịu bỏ thứ yêu thích để thành toàn cho Lỗ mỗ."
"Ngươi đến nơi này không phải vì Bàn Cổ Tu sao?" Lý Thủy Đạo có chút khó hiểu, lập tức mở miệng dò hỏi.
"Lỗ mỗ tu luyện công pháp đặc thù, không cần Bàn Cổ Tu để luyện chế Tiên Khiếu Đan, cũng có thể thăng cấp Nạp Hư cảnh. Hơn nữa, Bàn Cổ Tu vốn là thứ linh thảo luôn bị những đại môn phái kia độc chiếm, dù chúng ta lấy được, cũng không đủ năng lực luyện chế thành Tiên Khiếu Đan. Còn vật này, nó lại cực kỳ quan trọng đối với Lỗ mỗ. Mong các vị hãy thành toàn cho Lỗ mỗ lần này. Ta cam đoan, hết thảy những cuộc chiến đấu về sau cũng như những thu hoạch nhận được, đều nguyện ý giao ra hết, tuyệt đối không tham lam một món nào."
"Vậy cũng được." Tào Kính đồng ý.
Nam Cung Cầm và Lý Thủy Đạo đều gật đầu đồng ý.
Sau đó, bốn người lại tiếp tục tìm tòi, nhưng không còn vận khí tốt đến mức nhặt được tứ giai linh thảo như trước nữa.
Trải qua một đoạn thời gian tìm tòi, bọn họ đi tới một khu đầm lầy bốc mùi hôi thối ngút trời.
"Đây là Hắc Độc Chiểu Trạch! Trên thực tế, không cần biết không gian bên trong bí cảnh này biến hóa như thế nào, thì một vài loại địa hình sẽ được giữ nguyên không thay đổi, Thiên Xà Quả mà ta muốn tìm đang nằm ngay bên trong Hắc Độc Chiểu Trạch." Hai mắt Nam Cung Cầm sáng lên, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói.
Thiên Xà Quả là tứ giai linh thảo.
Đối với tu sĩ có đồng tham độc xà như Nam Cung Cầm, nó cũng là một món bảo vật mấu chốt, có thể giúp nàng tấn thăng đến Nạp Hư cảnh.
Tào Kính trầm giọng nói: "Được! Chúng ta sẽ giúp Nam Cung muội tử lấy được Thiên Xà Quả, nhưng đương nhiên, hoàn cảnh trong này vô cùng nguy hiểm, Lỗ Bạch ngươi đi vào dò đường trước đi."
"Được!" Lỗ Bạch không chút do dự, lập tức nhận mệnh rời đi.
Nhưng ba người còn lại chờ mãi, vẫn không chờ được Lỗ Bạch trở về.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Lỗ Bạch bên kia đã gặp nguy hiểm?" Nam Cung Cầm có chút lo lắng nói.
-apptruyen-