Hành động cùng lúc với ba con Tứ Tượng Thần Thú kia, Bạch Hổ nhanh chóng chạy thẳng về phía Hỏa Long, giống như mãnh hổ xuống núi, thân hình như gió, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Hỏa Long. Nó tụ tập nguyên tố kim sắc bén, dồn thành một đòn tập kích, trực tiếp xuyên thấu thân thể của Hỏa Long, yêu huyết phun trào...
Tới cuối cùng, Hỏa Long Yêu không địch lại bốn con Thần Thú.
Thật hiển nhiên, dù con Hỏa Long Yêu này đã có sức chiến đấu tiếp cận tam giai thượng phẩm, nhưng đối mặt với Ngũ Độc Tứ Tượng Trận tập hợp gần năm mươi tên tu sĩ nhị giai đỉnh phong của Ngũ Độc môn cùng với Thanh Lân Đường, đồng thời xuất chiến, một con Hỏa Long Yêu như nó sao có thể địch nổi?
Rốt cuộc Hỏa Long cũng bị đánh bại, thân thể nó ầm ầm ngã xuống hồ dung nham...
Quá trình chém giết Hỏa Long Yêu thuận lợi ngoài dự tính...
Ở thời điểm Ngũ Độc Tứ Tượng Trận tự nhiên giải trừ, hơn năm mươi tu sĩ đang có mặt ở đây chợt rơi vào căng thẳng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều thấy được vẻ cảnh giác từ trong mắt đối phương.
"Chu Tước đạo hữu, dựa theo ước định trước đó, chúng ta nên đi lấy một gốc Bàn Cổ Tu trước." Dương Chính Long ôm quyền nói, trong giọng nói để lộ ra một loại cảm giác khách khí, khiêm nhường.
Chu Tước đưa mắt nhìn đám người đang có mặt ở đây. Dù tu sĩ Ngũ Độc môn bọn họ nhiều hơn Thanh Lân đường bên kia mấy người, nhưng vẫn không chiếm ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa, nhóm tu sĩ của Thanh Linh đường kia còn cố ý tiến sát lại gần tu sĩ của Ngũ Độc môn, rõ ràng là muốn liều mình đánh một trận rồi.
Phải biết rằng, Ngũ Độc môn am hiểu dùng độc, mà Thanh Lân đường lại am hiểu chém giết cận thân, nếu song phương bộc phát xung đột, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương.
Chu Tước thoáng suy tư một hồi, lại tươi cười nói: "Dương đạo hữu, cứ tự nhiên đừng khách khí."
Dương Chính Long gật gật đầu, rồi hóa thành một luồng độn quang bay lên vách đá màu đen trước mặt. Gã cầm trong tay một cây cuốc ngọc, cẩn thận từng li từng tí hái xuống một gốc Bàn Cổ Tu. Phần rễ cây cực lớn, sau khi bị nhổ ra lại nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành màu vàng rực rỡ, lại có một luồng lực lượng hồng hoang khai thiên tích địa một mực quấn quanh phía trên rễ cây.
Sau khi Dương Chính Long hái một gốc Bàn Cổ Tu xuống, Bạch Hổ cũng cầm cuốc ngọc trong tay đào đi hai gốc Bàn Cổ Tu khác.
"Chúng ta lấy ít đi một gốc Bàn Cổ Tu, nên nội đan của con Hỏa Long Yêu này có thể thuộc về phe ta hay không?" Vương Khiếu Sơn dò hỏi.
"Tất nhiên là thuộc về sở hữu của Thanh Lân đường các ngươi rồi." Chu Tước cười nói, trong lời nói có vẻ khá hào phóng.
Để cố ý uy hiếp tu sĩ Ngũ Độc môn, Dương Chính Long dứt khoát thi triển ra Thanh Lân Biến. Chỉ thấy hình thể gã nhanh chóng bành trướng, hóa thành một con cự thú hình người, bên trên mọc đầy vảy xanh.
Gã lập tức vươn lợi trảo, mổ bụng Hỏa Long Yêu, lấy từ trong thi thể của nó ra một viên nội đan có năng lượng hỏa diễm quấn quanh.
Viên yêu đan này cũng chỉ là một viên tam giai yêu đan, giá trị đại khái là ba - bốn ngàn linh thạch, đặt phía trước tứ giai Bàn Cổ Tu, căn bản không đáng là gì.
Lúc trước, Lý Thủy Đạo chẳng buồn nhặt nhị giai yêu đan của Hắc Minh Thú, cũng vì lý do như vậy.
Thi thể Hỏa Long Yêu vừa bị xẻ ra một nửa, cái ao dung nham bên dưới lại sinh ra dị tượng, dường như có dấu hiệu muốn bạo động rồi.
Lý Thủy Đạo lập tức kẹp một viên Độc Lôi Châu trên ngón tay. Hiện giờ, nhìn như song phương đang rất hòa thuận, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, khu vực này sẽ lập tức diễn ra một hồi giết chóc điên cuồng.
Và ngay cả hắn cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra trong loại hỗn chiến này. Đến lúc ấy, cứ dứt khoát ném Độc Lôi Châu ra, lại khoác "Ẩn Linh Sa" lên mình, bảo đảm bản thân an toàn trước, sau đó lại cân nhắc đến chuyện cướp đoạt Bàn Cổ Tu sau.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo hữu ý lại làm như vô tình rơi trên người Dương Chính Long và Bạch Hổ.
Oành! Một cột lửa phóng lên cao.
Ánh lửa chiếu rọi gương mặt mọi người, không khí căng thẳng lập tức leo thang đến đỉnh điểm. Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, yên lặng tích súc lực lượng chuẩn bị xuất ra một kích lôi đình.
Ngàn cân treo sợi tóc… nhưng hết lần này đến lần khác, sợi tóc kia lại không đứt!
Cột lửa nọ dần dần tán đi...
Dương Chính Long và Chu Tước đều nở nụ cười như trút được gánh nặng, trên trán hai người đã đổ đầy mồ hôi.
"Cái ao dung nham này đang tan biến!" Đột nhiên Kiếm Quyết Xà Hoàng mở miệng nói, trong thanh âm của nàng tràn ngập kinh ngạc.
Tu sĩ hai phái đang lơ lửng giữa không trung, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Sau khi phun ra một luồng lửa nóng, cái ao dung nham vừa rồi còn sôi sùng sục không gì sánh được kia, lại nhanh chóng biến mất ngay trước mắt bao người.
Ban đầu, tòa sơn cốc này còn ẩn chứa vô tận dung nham, tràn ngập liệt hỏa, nhưng ở thời điểm hiện tại, bên trong chỉ còn duy nhất một cái động lớn, tối đen như mực, phảng phất như một cái miệng khổng lồ, thần bí mà thâm thúy.
"Linh khí bên trong hang động cực kỳ sung túc, có lẽ vẫn còn Bàn Cổ Tu." Cũng không biết là ai vừa buột miệng nói ra một câu như vậy, lại khiến cho tất cả mọi người đều liếm môi thèm thuồng.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, hai bên đã không còn bất cứ điều gì ràng buộc để tiếp tục tín nhiệm lẫn nhau, không người nào dám giao phía sau lưng mình cho người khác, để bản thân tiến vào hang động kia thăm dò.
"Chúng ta cùng đi vào sao?" Dương Chính Long thử thăm dò hỏi.
Chu Tước thoáng mỉm cười lại khẽ lắc lắc đầu.
Không gian phía dưới chật hẹp, quá mức có lợi đối với tu sĩ Thanh Lân đường. Một khi đám người này trở mặt, hậu quả khó có thể lường trước được, bọn họ không cần thiết phải tự đẩy mình vào hiểm cảnh.