Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 790 - Chương 790: Còn Không Mau Cút Đi!!!

Chương 790: Còn Không Mau Cút Đi!!! Chương 790: Còn Không Mau Cút Đi!!!

Kiếm Quyết Xà Hoàng tránh thoát họa sát thân lần này, đương nhiên cũng thu được thù lao kinh người.

Bàn Cổ Tu x2!

Nếu nộp vật này lên tông môn, lại cộng với công lao nằm vùng nhiều năm của nàng ở Ngũ Độc môn, tất có thể đạt được một viên "Tiên Khiếu Đan", từ đó phá vỡ cửa ải mấu chốt, thành tựu tam giai.

Kiếm Quyết Xà Hoàng đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên phát hiện ra một đám tu sĩ vừa đi tới lối vào sơn cốc.

Bọn họ mặc lam bào. Chính là nhóm tu sĩ đã chạy trốn đầu tiên của Thanh Lân đường. Người tâm phúc là Dương Chính Long của bọn họ vẫn còn, tự nhiên cũng có thể nhanh chóng tổ chức lại mọi người.

Và chỉ cần nghĩ cũng biết, sau khi mấy thành viên hạch tâm của đội ngũ như Bạc Hổ, Chu Tước, Thanh Long, toàn bộ đều ngã xuống thì hiện tại, nhóm tu sĩ của Ngũ Độc môn gần như đã phân tán thành năm bè bảy mảng, tự mình làm chuyện của mình, tu sĩ môn phái mà chẳng khác gì tán tu.

Kiếm Quyết Xà Hoàng lập tức ẩn nấp, sau khi thu lại khí tức, nàng vội vàng ẩn mình đằng sau một khối nham thạch đã nguội.

"Cút đi cho ta!" Vương Khiếu Sơn cầm trường kiếm trong tay, hung hăng chỉ vào mười tên tu sĩ Ngũ Độc môn đang đi phía sau, quát lớn.

Trong nhóm tu sĩ này có cả Ma Chỉ Thái Tuế, Độc Thủ lão nhân, Hạt Ảnh tôn giả... Bọn họ đều là cường giả nhị giai đỉnh phong nổi danh tại Ngũ Độc môn, nhưng vào thời điểm này, lại không dám tiến về phía trước.

Phải biết rằng, nhóm tu sĩ Thanh Lân đường trước mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể kết thành chiến trận đủ sức chống lại tam giai yêu thú cường đại, mà đội ngũ của bọn họ ở thời điểm hiện giờ lại phân tách toàn bộ, hệt như tán tu, chỉ có thể dựa vào thực lực cá nhân đơn đả độc đấu.

Hơn nữa, muốn bố trí chiến trận cần phải có nhân vật hạch tâm.

Ngũ Độc môn "Tứ Tượng" đã mất ba, chỉ còn lại Huyền Vũ, căn bản không thể bố trí "Ngũ Độc Tứ Tượng Trận".

Lúc này, Ngũ Độc môn thảm hại hơn Thanh Lân đường, bọn họ cũng chỉ có thể đi làm tán tu thôi.

Nhưng làm tán tu cũng có chỗ tốt của tán tu.

Đó là bọn họ không cần phải trực tiếp tiến lên đối mặt với tam giai yêu thú, chỉ cần bâu xung quanh như một đám kền kền, chờ thu hoạch phần thưởng lúc cuối cùng.

Chỉ thấy Huyền Vũ lộ ra một nụ cười nịnh nọt, nói: "Vừa rồi, hai phái chúng ta hợp tác có chút vui vẻ, không bằng hiện giờ, nhóm người còn lại của bổn phái trực tiếp gia nhập vào chiến trận của các ngươi, chúng ta cùng nhau đối phó với con Độc Giao kia?"

"Ta bảo ngươi cút, nghe không hiểu sao?" Vương Khiếu Sơn lại giận dữ quát.

Tuy chiến trận cường đại, nhưng di chuyển rất chậm chạp, nếu hai phái thật sự xảy ra xung đột, tu sĩ Ngũ Độc môn không đánh lại có thể rút lui, trong khi Thanh Lân đường lại không có biện pháp để đuổi theo bọn họ.

Muốn truy kích phải dựa vào thực lực cá nhân, tuyệt đối không thể dựa vào chiến trận.

Đây cũng là nguyên nhân khiến đám tu sĩ Ngũ Độc môn kia cứ một mực vo ve như ruồi bọ ở nơi này, không muốn rời đi.

"Cút! Hôm nay, các ngươi đã không còn tư cách đi lên tranh đoạt Bàn Cổ Tu nữa, còn không mau cút đi!"

"Một đám rác rưởi, thứ như chó thiến, còn không mau cút đi!" Vương Khiếu Sơn cũng không dám dựa vào sức chiến đấu cá nhân để xua đuổi tu sĩ Ngũ Độc môn, chỉ có thể dựa vào cái miệng của mình để mắng cho đám người kia phải bỏ chạy.

"... Ăn phân uống nước tiểu, loạn luân với con mái già nhà mình, làm chó đực trong nhà to bụng, các ngươi đúng là một đám dâm tiện, còn không mau cút đi!" Vương Khiếu Sơn mắng đến nước miếng bay tứ tung, khiến cả đám đồng môn xung quanh cũng phải ngấm ngầm lườm nguýt.

Gã muốn chọc giận đối thủ, để cho bọn họ xông lên, sau đó đám người mình sẽ dùng chiến trận đón đánh, dĩ dật đãi lao, một chiến tất thắng.

Mặc dù buồn nôn, nhưng đây đúng là một phương pháp khả thi.

Tu sĩ Ngũ Độc môn nhẫn nhịn chịu nhục, Huyền Vũ càng mặt dày mặt dạn đứng yên, nhưng sắc mặt đã khó coi đến cực hạn. Vấn đề là vào lúc này, nếu bảo bọn họ xông lên đối chiến cùng tu sĩ Thanh Lân đường, lại tuyệt đối không phải lựa chọn mà một vị trí giả nên làm, cũng chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn mà thôi.

Nhẫn!

Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao (trên đầu chữ 忍, có chữ 刀).

Huyền Vũ tức muốn nghẹn ra nội thương.

Bọn họ biết, nếu mình tiếp tục ở lại nơi này, đối phương cũng chẳng làm gì được cả, chỉ có thể mắng chửi mà thôi, vấn đề là còn tiếp tục ở lại, nghĩa là còn phải nghe người ta mắng chửi, mà càng nghe sẽ càng thêm khó chịu…

Tới cuối cùng, bọn họ cũng chỉ có thể rời đi, không còn lựa chọn nào khác.

"Chúng ta đi!" Huyền Vũ mặt trầm như nước nói.

Khi Huyền Vũ bực bội dẫn theo đám môn nhân đệ tử nhà mình rời đi, Vương Khiếu Sơn lập tức vui mừng, mở miệng tranh công: "Dương sư huynh, bọn họ đã đi rồi."

"Làm không tệ." Dương Chính Long gật gật đầu, trực tiếp khẳng định hành vi của Vương Khiếu Sơn.

"Để tránh đám tu sĩ Ngũ Độc môn kia đi rồi quay lại, chúng ta sẽ ở đây canh giữ khe núi, còn ngươi đi vào tìm cái túi trữ vật kia, mang hai gốc Bàn Cổ Tu lúc trước tới đây. Nhớ làm việc cẩn thận, không được kinh động con Độc Giao nọ." Dương Chính Long nghiêm túc dặn dò.

"Ta hiểu." Vương Khiếu Sơn lặng lẽ biến mất, như một con hồng nhạn, nhanh chóng bay xuống vách núi dưới kia.

Không lâu sau đó, gã tìm được hai cái túi trữ vật lóe lên một tầng quang mang thần bí, đó là túi trữ vật của Thanh Long và Chu Tước, nhưng không hề phát hiện ra túi trữ vật của Bạch Hổ, chỉ có một đống xương trắng rơi rụng lả tả dưới đất.

Vương Khiếu Sơn mang theo vẻ mặt âm trầm, quay về lối vào sơn cốc, nhìn thấy sư huynh Dương Chính Long đang phiêu nhiên đứng trên mỏm núi đá đen.

Lúc này, Dương Chính Long đang chăm chú theo dõi động tĩnh của đám tu sĩ Ngũ Độc môn bên kia, một mực quan sát không dời.

Tuy đám tu sĩ bên kia đã tập kết xong, nhưng vẫn bồi hồi tại chỗ, không chịu rời đi, dường như đang thảo luận một chuyện quan trọng gì đó.

Bình Luận (0)
Comment