Cả đoạn đường sau đó, Lý Thủy Đạo vẫn một mực ẩn thân. Rất nhanh, hắn đã đi tới một khu Sa địa bằng phẳng.
Bãi cát này đã sớm bị người ta tới tới lui lui, tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, gần như không còn nguy hiểm gì nữa. Vấn đề là ngay cả khi như vậy, Lý Thủy Đạo vẫn cố gắng để mọi hành động của mình trở nên cẩn trọng nhất có thể. Hắn ẩn thân đi bộ, dốc toàn lực để bản thân không lộ ra một chút sơ suất nào.
Hắn giấu giếm thân hình, hắn thu liễm khí tức, hắn bước đi thật chậm, tựa như đã biến mất tại chỗ rồi...
Dù đã cẩn thận đến vậy, Lý Thủy Đạo vẫn gặp phải một tình huống cực kỳ ngoài ý muốn. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết, có một con sa trùng cũng cực kỳ cẩn thận đang ẩn mình bên trong mảnh Sa địa dưới chân hắn.
Con sa trùng này đã tự đặt ra cho mình ba tình huống không giết.
Một, có hai con mồi cùng đi với nhau, không giết.
Hai, con mồi có bước đi kiên định, thong dong tự tin, không giết.
Ba, con mồi có hình thể cực lớn, khí tức cường hãn, không giết.
Mặt khác, con sa trùng này còn có một điểm đặc thù rõ rệt, đó là nó không có mắt, toàn bộ đều dựa vào chấn động trên mặt cát để cảm nhận con mồi.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đã hoàn toàn thu liễm khí tức, mỗi một bước đi của hắn đều nhẹ nhàng lặng lẽ, gần như không để lại bất cứ dấu vết nào, hơn nữa, bên ngoài thân thể hắn còn có một tấm Ẩn Linh Sa che giấu thân hình… Nhưng bỏ qua toàn bộ những điều ấy, và không cần biết hắn cẩn thận đến mức nào, thì xét cho cùng, hắn vẫn là một con người.
Lý Thủy Đạo vốn cẩn thận lại đụng phải một con sa trùng cũng cẩn thận không kém…
Đây chính là vận mệnh run rủi cho bọn họ gặp được nhau.
Vào thời điểm Lý Thủy Đạo đang cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, đột nhiên hắn lại cảm ứng được một chút chấn động truyền đến từ mặt đất dưới chân.
Ầm! Cực kỳ đột ngột, mặt đất dưới chân ầm ầm rung động, cát bụi tung bay.
Một con sa trùng to lớn, nhanh chóng chui từ dưới đất lên. Thoạt nhìn thân thể khổng lồ của nó giống hệt một hòn núi nhỏ, khiến người ta nhìn mà sợ hãi không thôi.
Xúc tu của con sa trùng nhẹ nhàng lắc lư trong không khí, dường như nó đang thông qua những sợi xúc tu này để cảm nhận được hết thảy mọi diễn biến chung quanh.
Ban đầu, Lý Thủy Đạo cũng không ngờ mục tiêu của con sa trùng này lại là hắn, mãi cho đến khi hắn thấy rõ con sa trùng kia thực sự không có mắt...
Phốc! Con sa trùng mở cái miệng khổng lồ của mình ra, vòi độc mang theo đặc tính ăn mòn mãnh liệt lập tức bị phun ra ngoài.
Nó chỉ là một con nhị giai sa trùng, loại nọc độc cấp bậc này sẽ bị nguyên thủy độc huyết trong cơ thể Lý Thủy Đạo trực tiếp nuốt mất, vốn không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Về phần đặc tính ăn mòn của nọc độc, nó cũng không phá được Băng Thiềm Hộ Thuẫn bên ngoài cơ thể hắn.
Nhưng nọc độc này lại đủ khả năng hủy diệt "Ẩn Linh Sa".
Thượng phẩm pháp khí Ẩn Linh Sa vừa bị nọc độc công kích, đã bị ăn mòn thành một tấm vải rách nát chỉ trong nháy mắt.
Lý Thủy Đạo: "..."
Ở thời điểm vừa mới nhận được Ẩn Linh Sa, Lý Thủy Đạo vẫn chưa hiểu rõ vì sao một món đồ tốt như vậy lại không thể khoác lên người mọi lúc mọi nơi?
Cứ một mực ẩn giấu thân hình không phải càng thoải mái hơn sao?
Nhưng đến thời khắc này, rốt cục hắn cũng hiểu được rồi, loại bảo vật này chỉ nên sử dụng vào thời điểm mấu chốt, mới có thể cứu được mình một mạng. Nếu cứ bất chấp mọi lúc mọi nơi, một mực khoác nó lên người, sẽ dễ dàng làm hỏng nó.
Vấn đề là nó hỏng lúc nào không hỏng, lại mất linh nghiệm đúng vào thời điểm mấu chốt, chẳng phải cái mạng của mình sẽ không được cứu ư?
"Lão tử làm thịt ngươi!" Lý Thủy Đạo bừng bừng nổi giận, hắn không thèm thu liễm nữa, Không Linh Kiếm đã trực tiếp xuất hiện trong tay, kiếm quang vừa đánh tới là một chiêu Băng Phách Hàn Lăng bắn ra.
Chỉ trong nháy mắt, một cây băng kiếm cực lớn đã xuất hiện, nó hung hăng đâm sâu vào cái miệng khổng lồ của sa trùng.
Con sa trùng kia đã xuất chiến, thì đương nhiên, nó sẽ quyết tâm dốc hết toàn lực tới cắn chết Lý Thủy Đạo, chỉ thấy cái miệng khổng lồ kia há to, người hay băng kiếm cũng thế, chỉ cần một ngoạm là nuốt vào trong bụng.
Hàn Sương Băng Bạo!
Sau khi một tiếng nổ mạnh cực kỳ nặng nề truyền đến, con sa trùng khổng lồ kia lập tức bật ra một tiếng gào thét đầy thống khổ. Tiếng rống của nó lan đi xa xa, làm rung động cả đất trời.
Rất nhanh, âm thanh kia đã ngừng lại, bởi vì con sa trùng xấu số kia đã bắt đầu phun băng huyết cùng với bọt máu từ trong miệng ra ngoài, thậm chí bên trong đó còn mang theo từng miếng nội tạng vỡ vụn.
Nhất Kiếm Phá Băng!
Một thanh băng kiếm sắc bén hung hăng đâm thủng thân thể sa trùng từ bên trong.
Sa trùng biết đại nạn của mình đã đến, nó lại phát ra một tiếng kêu rên mang theo nỗi thống khổ vô tận.
Trên bầu trời, một con tam giai kim ưng đang bay với tốc độ nhanh như tia chớp, trực tiếp rạch ngang bầu trời. Bên trong con ngươi màu vàng kim kia lại chiếu rọi hình ảnh của con sa trùng béo múp đang nằm trên mặt cát...
Oanh long long long long...
Âm thanh đập cánh của Lôi Minh Cự Ưng vang vọng khắp bí cảnh. Chờ đến khi nó bay tới, bắt được con mồi, tiếng sấm nổ vang nọ mới truyền đến bên tai.
Lôi Minh Cự Ưng khổng lồ giống như một tia chớp màu vàng, hung hăng lao thẳng xuống Sa địa mênh mông bên dưới, trực tiếp dùng bộ móng vuốt sắc bén của mình, chộp con sa trùng trơn trơn béo béo, mềm mềm trắng nõn dưới đất, sau đó vỗ cánh bay lên.
Tia chớp màu vàng kia lại một lần nữa xẹt qua chân trời, nhanh chóng bay đến vùng trời phía trên một toà cổ thành hoang vu.
Ở chỗ sâu bên trong cổ thành này có một căn nhà lầu. Phía trên tòa tháp cao đã bị vứt bỏ kia chính là sào huyệt của nó. Trong sào huyệt có rất nhiều món đồ chơi.
Có hài cốt thô to, có móng vuốt bén nhọn, có xương sọ trắng bệch, thậm chí còn có một cái xác rùa. Ngoài mấy thứ linh tinh kia ra, trong sào huyệt khổng lồ này còn có ba con "gà” lông xù, chúng nó chính là ấu thú của kim điêu.
Thấy chim mẹ đã trở về, mấy con ưng nhỏ lập tức oa oa oa kêu gọi, có vẻ cực kỳ hưng phấn.