Trong mắt Nam Cung Cầm lóe lên một tia do dự, đột nhiên lại mở miệng nói: "Ta có một biện pháp, nhưng không biết có thể rời đi được không."
Lý Thủy Đạo lập tức cảm thấy hứng thú, hắn tò mò hỏi: "Vậy sao? Là biện pháp gì vậy?"
Nam Cung Cầm bắt đầu giải thích: "Cái mai rùa này, ngoại trừ phần đầu rùa là lối ra vào, khe hở tại bốn chân của nó cũng tương đối lớn, thậm chí ta còn có thể thò tay ra ngoài." Nàng vừa nói vừa biểu diễn một chút, lập tức vươn tay ra khỏi khe hở.
Lúc này, cánh tay Nam Cung Cầm đã thay thế vị trí của cái móng vuốt nhỏ trên người con rùa đen, vươn ra bên ngoài.
Lý Thủy Đạo cũng tìm được một khe hở khá lớn nằm ngay bên cạnh mình, hắn cũng thử đưa tay ra ngoài.
"Bên dưới vẫn còn một khe hở nữa, có thể đặt chân vào." Nam Cung Cầm tiếp tục giải thích: "Nếu nơi này chỉ có một mình ta, thì với khoảng cách rộng lớn bên trong cái mai rùa này, ta cũng chỉ có thể vươn một tay và một chân của mình tới, căn bản không thể mang theo cái mai rùa này rời đi."
"Nếu hai người chúng ta phối hợp thỏa đáng, mỗi người duỗi một tay một và một chân ra ngoài, là có thể làm cho cái xác rùa này đứng lên, rồi từ từ bò ra khỏi nơi này, giống như một con rùa đen" Nam Cung Cầm hưng phấn giải thích.
Nàng bị nhốt trong cái mai rùa này, cũng liên tục suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể rời đi.
"Cứ để ta thử xem trước đã..." Lý Thủy Đạo bắt đầu thử nghiệm một phen, nhưng phải thử rồi hắn mới phát hiện, mặc dù chân hắn có thể duỗi ra bên ngoài, nhưng bàn chân có xỏ giày, muốn đưa từ trong khe hở của chiếc mai rùa này ra ngoài, lại có chút phiền phức: "Mau cởi giày ra."
Nam Cung Cầm lập tức hiểu ý của hắn, hai người nhanh chóng cởi chiếc giày vải trên chân ra, sau đó luồn chân, thông qua khe hở của mai rùa, chui ra bên ngoài.
"Nam Cung muội tử, ngươi hãy nghe ta nói đã..." Gương mặt Lý Thủy Đạo lộ vẻ nghiêm túc nói: "Cỏ cây bình thường vẫn luôn lắc lư, không lúc nào không lắc lư, nhưng khi ngươi nhìn thấy nó, lại có cảm giác nó không hề động đậy. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta di chuyển đủ chậm sẽ không làm cho mấy con yêu thú bên kia chú ý tới. Nó không thể cứ mãi nhìn chằm chằm vào chúng ta được."
"Cho nên, muốn rời khỏi nơi này, chúng ta cần phải di chuyển chậm hơn con rùa đen, chậm như con ốc sên, bò đi từng chút từng chút một, nước chảy đá mòn, chỉ cần bền bỉ quyết tâm thì khó khăn đến mấy cũng làm được!"
Lý Thủy Đạo duỗi chân tay ra ngoài, lại cảm thấy trên người có chút vướng tay vướng chân, bởi vậy hắn dứt khoát xé nát áo và quần trên người, lại trực tiếp ném những mảnh vải vụn này ra ngoài thông qua khe hở.
Tiếp đó, Lý Thủy Đạo vươn cánh tay ra, hung hăng dùng sức một chút, cái mai rùa kia lập tức trượt dọc theo một khối xương đùi xuống dưới đất.
Cả đống xương vụn phát ra một âm thanh cực lớn, ầm ầm vang vọng trong không khí. Khối xương hông to lớn kia rơi từ trên cao xuống, hung hăng nện thẳng lên mặt đất.
Mặt đất được xây bằng đá tảng, không bay lên một chút bụi bặm nào, chỉ có tiếng va đập nặng nề truyền đi khắp nơi.
Tuy âm thanh này rất lớn, nhưng ba con ưng non kia vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý tỉnh lại.
Ba con ưng này chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không ăn không ngủ mới ra chơi.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm vang lên, Lý Thủy Đạo và Nam Cung Cầm chậm rãi thu chân trở về.
Khi bên tai nghe được tiếng sấm vang lên, nghĩa là trên thực tế, con tam giai kim ưng nọ đã sớm quay trở lại rồi.
Thông qua khe hở của mai rùa, hai người nhìn thấy kim ưng dịu dàng nằm xuống bên cạnh ba con ưng nhỏ, cùng nghỉ ngơi với chúng nó.
"Tiếp tục... Chỉ cần duỗi một ngón tay cái ra là được rồi." Lý Thủy Đạo chỉ huy.
"Chậm một chút, đừng có lập tức duỗi chân ra, nhớ là chậm rãi duỗi ra thôi... Tựa như cây cối nảy mầm, vươn ra từng chút từng chút một..." Lý Thủy Đạo nhỏ giọng nhắc nhở.
Nam Cung Cầm gật gật đầu.
Hai người tay nắm tay nhau, trái tim cũng thắt lại.
Dưới sự chỉ huy của Lý Thủy Đạo, bọn họ lần lượt duỗi ra bên ngoài một tay một chân của mình. Chỉ thấy hai chân của bọn họ chậm rãi duỗi ra từ hai bên trái phải của cái mai rùa kia, chậm chạp giống như cỏ cây nẩy mầm...
Một bên chân mọc đầy lông, một bên chân trắng tinh như ngọc.
Ngay dưới mí mắt của tam giai điểu yêu Lôi Minh Cự Ưng, hai cái chân đều nhịp, nhẹ nhàng chấm xuống đất, sau đó chậm rãi đẩy cái mai rùa kia đi về phía trước, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, di động cực kỳ chậm chạp...
Lôi Minh Cự Ưng nửa khép mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn để lại một tia cảnh giác với phương viên trăm dặm xung quanh, ngay cả một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể gạt được ánh mắt của nó.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại phạm phải một tật xấu, đó là bóng tối dưới chân đèn [1]...
[1] : Câu này tương tự với ‘nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất’.
Cũng như không ai lại đi chú ý tới một chút biến hóa rất nhỏ ngay dưới mí mắt mình, hoặc là chẳng ai lại đi nhìn chằm chằm vào một gốc cây cối đâm chồi nảy lộc...
Cái mai rùa kia vẫn đang di động, cực kỳ chậm rãi, từng chút từng chút một bò đi... Đi về phía cửa ra... Ánh rạng đông ở ngay phía trước.
Trong mai rùa...
Dù trong lòng Lý Thủy Đạo và Nam Cung Cầm đang cực kỳ căng thẳng, nhưng bọn họ vẫn nắm chặt tay đối phương, dựa vào đó để cổ vũ lẫn nhau.
"Chậm... Chậm...Chậm..." Lý Thủy Đạo lặp đi lặp lại lời căn dặn của mình.
Bỗng nhiên đôi mắt vốn đang khép hờ của Lôi Minh Cự Ưng lại mở to ra, một luồng sát khí vô cùng hung ác quét ngang cả tổ.
Cẳng chân còn đặt ở bên ngoài của Lý Thủy Đạo và Nam Cung Cầm đều đang run rẩy.
"Chớ vội thu hồi, bất cứ động tác gì cũng phải vô cùng chậm rãi. Ngươi hãy tưởng tượng mình là một thân cây, không có tri giác, không có đau đớn." Lý Thủy Đạo thấp giọng, nói nhỏ bên tai Nam Cung Cầm, giống như thôi miên.