"Uyển Nhi, nàng đã tới." Lý Thủy Đạo mỉm cười tiến lên nghênh đón.
"Chàng có hái được Bàn Cổ Tu hay không?" Thác Bạt Uyển Nhi vội vàng hỏi, trong đôi mắt sáng tràn ngập chờ mong.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, gật gật đầu: "May mắn không làm nhục mệnh, ta đã hái được một cây."
Thác Bạt Uyển Nhi nghe vậy, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi như hoa: "Thật tốt quá!"
Lý Thủy Đạo lại vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thác Bạt Uyển Nhi, hai người dựa sát vào nhau, tình ý kéo dài.
"Hôm nay ánh nắng tươi sáng, chúng ta… ngay tại mảnh sân nhỏ này thì sao?" Lý Thủy Đạo nhẹ giọng cười nói.
"Được." Thác Bạt Uyển Nhi thẹn thùng gật đầu.
Sau khi được cho phép, ngón tay của Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng lướt qua mảnh da thịt trơn bóng trên người Thác Bạt Uyển Nhi, mang theo một hồi run rẩy. Bóng dáng hai người lần lượt đan cài vào nhau dưới ánh mặt trời, tựa như đã hình thành nên một bức họa xinh đẹp.
Phảng phất như những nụ hoa nhỏ trong sân cũng cảm nhận được khung cảnh lãng mạn ấy, chúng nó nhao nhao nở ra những bông hoa đẹp nhất của mình, càng tăng thêm vài phần thẹn thùng yêu kiều khi nhìn hai người bọn họ thân thiết.
Không chỉ những đóa hoa, bầy chim nhỏ trên ngọn cây cũng vui vẻ hót vang, tựa như chúng nó đang chúc phúc cho cảnh tượng đẹp đẽ này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo một chút mát mẻ, nhưng cũng thổi tan một tia ngượng ngùng cuối cùng trong lòng Thác Bạt Uyển Nhi. Nàng nhắm hai mắt lại, tùy ý để cho tình yêu của Lý Thủy Đạo vây quanh chính mình, tinh tế cảm nhận thứ ngọt ngào và ấm áp kia.
Thời khắc này phảng phất như thời gian đã dừng lại, chỉ có ánh mặt trời, hương hoa, chim hót và hai người đang thâm tình ôm nhau.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên từ ngoài viện lại truyền đến một chuỗi những tiếng bước chân. Rất nhanh, một hạ nhân đã vội vã tiến vào hậu viện: "Bẩm báo hai vị chủ thượng, có khách nhân đến thăm."
Hạ nhân kia nói xong, lại ngẩng đầu lên, vừa thấy tư thế hai người bọn họ đã bày ra, lập tức biết mình tới không đúng lúc. Gã lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc, hoảng loạn muốn chạy trốn...
"A... Không cần phải để ý đến hắn!" Thác Bạt Uyển Nhi gắt giọng.
"Uyển Nhi..." Lý Thủy Đạo thấp giọng nói, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Thác Bạt Uyển Nhi nhẹ nhàng cười, tiếng cười êm tai như tiếng chuông bạc. Dường như bông hoa trong tiểu viện cũng cảm nhận được phần nhiệt tình này, cánh hoa khẽ rung động, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu lên thân thể hai người, tạo nên một bức họa mỹ lệ.
Giờ khắc này, tất cả những phiền não và trói buộc đều biến đâu không thấy, chỉ còn lại tình cảm nồng nàn và yêu thương của hai người bọn họ.
...apptruyen...
Đại sảnh nghênh khách.
Một tiểu lão đầu đeo cái hồ lô đen thật lớn trên lưng, khuôn mặt nghiêm túc, đang yên lặng chờ đợi chủ nhân của nơi này xong việc.
Sau khi nước trà trên bàn nguội lạnh, nó lại được người ta mang đi đun sôi sùng sục, cứ như vậy hết lần này đến lần khác, thời gian chậm rãi trôi đi...
Rốt cục, một chuỗi những tiếng bước chân nhẹ nhàng đã vang lên, phá vỡ khung cảnh yên lặng ở nơi này. Chỉ thấy một nữ tử nhỏ nhắn chậm rãi đi tới từ hậu viện. Dáng người nàng uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, trên mặt còn mang theo một mảnh ửng đỏ, phảng phất như vừa mới phục dụng một loại linh dược trân quý nào đó.
"Hóa ra là đạo hữu của Ngũ Độc môn, đã để cho ngươi đợi lâu rồi." Thác Bạt Uyển Nhi khẽ cười nói, thanh âm uyển chuyển êm tai.
Hắc Hồ lão tẩu không chút cảm xúc, lập tức mở miệng đáp lời: "Ta không đến để tìm ngươi."
"Vậy ngươi đến để tìm ai?" Thác Bạt Uyển Nhi có chút nghi hoặc hỏi.
"Ta tới tìm Lý Thủy Đạo."
"Ngươi tìm hắn có chuyện gì?" Thác Bạt Uyển Nhi cảnh giác hỏi.
"Muốn hỏi hắn một ít chuyện." Giọng điệu của Hắc Hồ lão tẩu vô cùng lạnh nhạt.
"Hỏi chuyện gì?" Thác Bạt Uyển Nhi tiếp tục truy vấn.
"Chuyện trong bí cảnh." Hắc Hồ lão tẩu trả lời cực kỳ ngắn gọn.
"Ngươi đã tìm được hắn như thế nào?" Hiển nhiên, Thác Bạt Uyển Nhi cảm thấy rất hứng thú với câu hỏi này.
Hắc Hồ lão tẩu không nhanh không chậm, lại lấy từ trong ngực ra một cái trận bàn màu vàng, trên trận bàn có một cây kim khâu màu đỏ sẫm đang xoay tròn, không ngừng tản ra một luồng khí tức quỷ dị.
Sau khi Thác Bạt Uyển Nhi nhìn thấy trận bàn này, hàng chân mày khẽ nhíu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Hồn Đăng?"
Hắc Hồ lão tẩu bật cười hắc hắc, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt: "Lý Thủy Đạo không thể phản bội Ngũ Độc môn, bởi vì hồn đăng của hắn đã ở lại bên trong sơn môn rồi. Ngươi cũng đừng uổng phí khí lực tới lôi kéo hắn nữa, thân thể quý báu của mình lại bị một tên tiểu tử thúi như hắn nhúng chàm, thích hợp sao? Hơn nữa, ngươi ở cùng một chỗ với hắn đã được định trước là không rõ ràng, không có danh phận, bởi hắn đã cùng đích nữ của gia tộc Lam thị kết thành phu phụ rồi, ngươi muốn cứng rắn chen chân vào, cũng chỉ có thể làm thiếp."
Thác Bạt Uyển Nhi nghe đến đó, sắc mặt đột ngột trở nên âm trầm. Nàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ xoay người rời khỏi đại sảnh.
Không lâu sau, một mình Lý Thủy Đạo đi tới đại sảnh.
"Vãn bối Lý Thủy Đạo, bái kiến Lam tiền bối." Lời nói của Lý Thủy Đạo có vẻ vô cùng tôn kính và khiêm tốn.
Tên tục của Hắc Hồ lão tẩu vốn là Lam Tri Phương.
Lý Thủy Đạo cũng không biết điều này, nhưng từ hoa văn trang trí bí ẩn trên ống tay áo của lão, hắn lại biết người này chính là tu sĩ cao giai của Lam gia.
Hắc Hồ lão tẩu lắng nghe Lý Thủy Đạo ân cần thăm hỏi, chỉ khẽ gật đầu, sau đó trầm giọng nói: "Không cần đa lễ, lão phu đến đây chỉ để hỏi thăm chuyện bên trong bí cảnh mà thôi."
Lý Thủy Đạo cung kính đáp lại một tiếng, sau đó đứng tại chỗ, chờ đợi câu hỏi của Lam Tri Phương.
Lam Tri Phương khẽ nheo mắt, chậm rãi nói: "Trước đó, bốn đại gia tộc của bổn môn, mỗi gia tộc đều cử ra một người thống lĩnh hơn hai mươi tu sĩ Thiên Bảng tiến vào bí cảnh. Nhưng lúc trở về, hầu như đám tu sĩ Thiên Bảng đều hoàn hảo không tổn hao gì, mà bốn người dẫn đội lại không thể rời khỏi nơi đó. Lão phu muốn biết, rốt cuộc là bọn họ đã gặp phải chuyện gì trong bí cảnh mà vẫn lạc toàn bộ rồi?"