Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 817 - Chương 817: Ta Tức Là Thế Giới! Thế Giới Tức Là Ta!

Chương 817: Ta Tức Là Thế Giới! Thế Giới Tức Là Ta! Chương 817: Ta Tức Là Thế Giới! Thế Giới Tức Là Ta!

Ngay sau khi lấy đồng tham của mình ra, Lý Thủy Đạo lại lấy một chiếc bình ngọc từ trong túi trữ vật tới, dứt khoát đổ một viên kim đan từ trong bình ngọc ra ngoài.

Đây chính là "Tiên Khiếu Đan", thứ bảo vật hắn đã hao hết tâm sức, lại trải qua trăm cay nghìn đắng mới đạt được.

Chỉ thấy Lý Thủy Đạo khoanh chân ngồi xuống, lập tức nhắm mắt ngưng thần.

Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, dứt khoát ngậm viên Tiên Khiếu Đan kia vào trong miệng. Chỉ trong nháy mắt, viên đan dược ấy đã hóa thành một dòng nước ấm nhanh chóng tràn vào trong cơ thể hắn.

Tại thời khắc này, phảng phất như linh khí bốn phía cũng bị hấp dẫn, chúng ào ào xông tới, chui thẳng vào trong thân thể hắn, lại đan vào cùng một chỗ với dòng nước ấm kia.

Tâm cảnh của Lý Thủy Đạo dần dần bình tĩnh lại, "Nội cảnh" đã khởi động, hắn lại một lần nữa trở về mảnh rừng rậm yên tĩnh kia, đứng đối mặt với con ngọc thiềm thừ nho nhỏ đang nằm trên chiếc lá sen.

Đầm sâu như gương, lá sen san sát.

Ngọc thiềm thừ trừng to đôi mắt của mình, nhìn chằm chằm vào hắn, kẻ vừa đột ngột xuất hiện trong cánh rừng rậm này, sâu trong ánh mắt tràn ngập tò mò.

Nhìn đôi mắt ngây thơ khờ khạo của con cóc trước mặt, Lý Thủy Đạo chợt cảm thấy xấu hổ khi mình chỉ coi nó như món công cụ trên tay.

Vì đẩy nhanh tiến độ tu luyện, đúng là những năm này, hắn đã quá coi thường người bên cạnh mình rồi. Bản thân chỉ quan tâm đến phía trước, mà không để ý đến hết thảy những thứ xung quanh…

Thật đáng đời khi hắn lại đi theo con đường tà đạo, tới cuối cùng không thể không dựa vào Tiên Khiếu Đan để thăng cấp.

Lực lượng của Tiên Khiếu Đan đang nhanh chóng tan ra trong cơ thể, sau đó … nhập nhục thể, hóa thần hồn.

"Hóa linh nhập cảnh, mở ra Hư cảnh." Lý Thủy Đạo nhẹ giọng thở than, nhưng trong lòng lại là một mảnh thanh thản, trong sáng.

Lãnh Nguyệt Hàn Sơn kiếm ý lập tức phun trào, ầm ầm tuôn ra ngoài.

Chỉ thấy bên trong thế giới tuyết trắng, lại có một ngọn núi tuyết đột ngột nhô lên, đỉnh núi cao ngạo, như rồng liệng giữa thương khung, nhằm thẳng vào trời xanh thăm thẳm.

Gió lạnh gào thét, cuốn lên ngàn cái gò tuyết trên cánh đồng…

Tại khoảnh khắc này, dường như cả núi cao và mặt đất đều rơi vào một mảnh tĩnh mịch dài đến vô tận, chỉ còn lại một tia kiếm ý đang miệt mài khuấy động mỗi một ngõ ngách bên trong thế giới tĩnh lặng này.

Phảng phất như hết thảy mọi sự vật đang tồn tại bên trong thế giới ‘Nội cảnh’ đó, đều dừng lại, chỉ có kiếm và tuyết, cùng múa theo cơn gió lạnh thổi qua ngọn núi tuyết cao ngạo kia.

Trên đỉnh núi tuyết cao ngạo ấy, những cơn gió lạnh ào ào bay đến, giống như vô số những mảnh đao không ngừng cắt qua không khí.

Đây chính là "Nội cảnh" của Lý Thủy Đạo.

Nội cảnh chính là bức tranh tả thực nhất, khắc họa về một con người.

Phong cách hành sự của hắn, kiếm ý của hắn… đều lạnh lùng và tuyệt tình như ngọn núi tuyết kia.

Nội cảnh của Lý Thủy Đạo là một ngọn núi tuyết khổng lồ, nguy nga sừng sững, đâm thẳng lên bầu trời, mà nội cảnh của đồng tham ngọc thiềm thừ lại là một cái đầm yên tĩnh với vô số những chiếc lá sen nhẹ nhàng trôi bên trên. Đây là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, căn bản không thể dung hợp vào cùng một chỗ.

Nhưng Tiên Khiếu Đan lại có thể san bằng hết thảy.

Dưới luồng lực lượng ngoại lai làm trung gian tác hợp này, hai cái nội cảnh hoàn toàn khác biệt đã bị cưỡng ép dung hợp vào cùng một chỗ.

Cái đầm đầy lá sen kia cũng không biến mất, chẳng qua cảnh tượng bên ngoài khu vực làm say đắm lòng người ấy lại là một vùng đại địa hoang vu, với vô số những mỏm đá trơ trụi, với hàng loạt những tảng đá cực lớn. Nơi này, không có lấy một ngọn cỏ nào, hết thảy mọi sinh linh đều tuyệt tích.

Mà hướng tầm mắt ra xa hơn, ngoài vùng đại địa hoang vu ấy chừng mấy trăm dặm, địa thế đột ngột dâng cao, có một ngọn núi tuyết nguy nga cô độc đang đứng sừng sững ở đó, cao ngạo mà lạnh lùng.

Trong phút chốc ấy, dường như mạch đập của Lý Thủy Đạo đã hòa làm một thể với thế giới này.

Đông đông đông!

Nhịp tim đập rõ ràng này, giống như một hồi trống trận đang vang lên trong lồng ngực, làm rung động cả linh hồn của hắn.

Không!

Đây cũng không phải là tiếng tim đập của thế giới, mà là tiếng tim đập của chính hắn.

Vào thời khắc này, đột nhiên Lý Thủy Đạo lại cảm nhận được sự khăng khít dung hợp giữa bản thân hắn và cái thế giới kia, và dường như hắn đã trở thành trung tâm của thế giới này rồi…

Hết thảy mọi thứ bên trong thế giới ấy đều phải xoay tròn xung quanh hắn.

Hắn không chỉ là người quan sát, cũng là người tham dự, còn là người sáng tạo.

Ta tức là thế giới! Thế giới tức là ta!

Đây là một loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ, một loại lĩnh ngộ siêu việt thế tục phàm trần. Đó là lực lượng của Bàn Cổ khai thiên tích địa!

Lý Thủy Đạo biết rõ, đây là hiệu quả khủng bố do đan dược cực phẩm tứ giai "Tiên Khiếu Đan" mang lại.

Vào khoảnh khắc này, dường như hắn sắp đột phá một loại giới hạn nào đó, rồi bước lên con đường Thần Ma khó có thể diễn tả bằng lời.

Tòa thế giới nội cảnh bị cưỡng ép dung hợp kia giống như một viên minh châu sáng chói, được Lý Thủy Đạo nhét vào trong cơ thể.

Từ nay về sau, thế giới độc đáo này sẽ trở thành "Hư cảnh" mà hắn có thể tùy tâm sở dục khống chế.

Đột nhiên trong lòng hắn lại dâng lên một loại cảm giác rung động mãnh liệt. Phảng phất như bên tai đã nghe được một tiếng nổ rung trời động đất, đó là tiếng nổ mạnh khi thế giới nội cảnh của hắn và thế giới hiện thực tiếp xúc với nhau, cũng là minh chứng chi thấy hắn đã đột phá tới tam giai, đã bước vào Nạp Hư cảnh.

Đột nhiên trong lòng Lý Thủy Đạo lại dâng lên một luồng cảm giác kích động không cách nào nói rõ nên lời.

Mí mắt của hắn khẽ động, rốt cục cũng mở ra cặp mắt đã nhắm chặt thật lâu kia. Con ngọc thiềm thừ vốn đang nằm ngay trước mặt hắn đã biến mất đâu không thấy, hẳn là bây giờ nó đã tiến vào Hư cảnh trong cơ thể ở lại lâu dài rồi.

Bình Luận (0)
Comment