Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Ngụy Càn Khôn lập tức mở miệng than nhẹ một tiếng: "Con đường tu luyện gian khổ vô cùng. Hiện giờ Tiên Đồ thành nhân tài thiếu thốn, Lý tiểu hữu có thể đột phá quan ải thăng cấp tam giai, đúng là may mắn lớn cho thành chúng ta."
Nói đến đây, Ngụy Càn Khôn lại mỉm cười tiếp tục: "Lần này, ta mời ngươi đến đây là hi vọng ngươi có thể gia nhập vào Tiên Đồ thành. Lão phu cố ý muốn mời ngươi tới đảm nhiệm chức phó thành chủ, giúp đỡ ta quản lý Tiên Đồ thành, không biết ý của ngươi như thế nào?"
Nghe vậy, dường như Lý Thủy Đạo cũng chẳng có gì bất ngờ. Hắn trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ta bế quan bao lâu rồi?"
Ngụy Càn Khôn hơi sững sờ, lão không ngờ đột nhiên Lý Thủy Đạo lại hỏi chuyện này, vì thế cũng trầm mặc một lát rồi nói: "Đã hơn nửa năm."
"Bế quan lâu như vậy sao... Khó trách..." Lý Thủy Đạo thở dài một hơi nói: "Không biết Ngụy thành chủ có thể nói cho Lý mỗ biết, hiện giờ hai vị phó chủ khác của quý thành là Tạ Thanh Yên và Thác Bạt Uyển Nhi đang ở nơi nào hay không?"
Ngụy Càn Khôn nhướng mày, sau đó cưỡng ép nặn ra một nụ cười giải thích: "Hai người bọn họ đã lên đường đi Bồng Lai tiên hải tìm kiếm vị trí của Tiên Đồ cổ thành rồi. Chuyến này nguy hiểm trùng trùng, bọn họ làm vậy, cũng vì suy nghĩ cho tương lai của Tiên Đồ thành ta, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về."
"À... Vốn dĩ ta còn muốn tạm biệt Uyển Nhi một câu, thật không ngờ... Cũng chỉ có thể đợi sau này lại nói thôi." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt mang theo vài phần tiếc hận, nói.
"Tòa Tiên Đồ cổ thành này đang bị bao phủ bên trong biển rộng, vị trí cụ thể ra sao, khó có thể tìm kiếm được rõ ràng, nhưng ta tin tưởng bọn họ nhất định có thể trở về." Ngụy Càn Khôn chậm rãi nói.
"Đúng vậy... Ta cũng tin tưởng." Lý Thủy Đạo gật gật đầu, sau đó lộ vẻ mặt áy náy nói: "Thành chủ đại nhân, ngài coi trọng ta, Lý Thủy Đạo sẽ ghi nhớ trong lòng. Chẳng qua, ngài có chỗ không biết, ta vốn là con rể của Lam gia Ngũ Độc môn, hồn đăng của ta đã sớm lưu lại bên trong Lam gia rồi. Vì đột phá tam giai chi cảnh, ta đã đi du lịch tới sáu năm ở bên ngoài. Lần trước, ở thời điểm rời khỏi Tiên đồ bí cảnh, Hắc Hồ lão tẩu đã từng mời ta theo người rời đi, nhưng lúc ấy trong lòng ta đang vướng mắc chuyện đột phá, muốn đợi sau khi cảnh giới vững chắc lại định đoạt sau. Hiện giờ, ta đã thành công phá cảnh, cũng đến lúc nên trở về tông môn."
"Hồn đăng của ngươi đã lưu lại ở Ngũ Độc môn?" Ngụy Càn Khôn lộ ra một chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên trên gương mặt nho nhã của lão lộ ra vẻ đấu tranh tư tưởng, nhưng rất nhanh sau đó, hết thảy đều hóa thành tiếc nuối.
Chỉ nghe lão than nhẹ một tiếng nói: "Hóa ra là thế... đúng là hơi đáng tiếc thật."
Lý Thủy Đạo đứng dậy ôm quyền nói: "Ta có thể thuận lợi tấn cấp tam giai, đều nhờ có thành chủ đại nhân đưa tặng Thiên Cực Vẫn Thạch, đại ân đại đức này, Lý mỗ suốt đời khó quên."
Ngụy Càn Khôn khoát khoát tay, lạnh nhạt cười: "Chuyện nhỏ như thế, không đáng để nhắc đến. Tiểu hữu quá khách khí rồi."
"Ân của thành chủ đại nhân, Lý mỗ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Ngày khác nhất định sẽ đến thăm Tiên Đồ thành, báo đáp ân tình của đại nhân." Nói xong, Lý Thủy Đạo khẽ cúi người thật sâu, sau đó trực tiếp hóa thành một luồng độn quang biến mất trên bầu trời Tiên Đồ thành.
Lý Thủy Đạo lao vút đi như một tia chớp dưới bầu trời quang đãng vạn dặm, trong nháy mắt đã bay được hơn trăm dặm rồi.
Bóng dáng hắn nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, nhưng ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn vào Tiên Đồ thành chỉ còn sót lại những đường nét mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được, xuất hiện giữa khoảng trời và biển bao la bên dưới [1].
[1] : nguyên văn là 海天一线 (hải thiên nhất tuyến) chỉ biển rộng và trời xanh đều vô cùng bao la rộng lớn, đứng từ xa nhìn lại, có thể rõ ràng trông thấy trời và biển tiếp xúc với nhau, tạo nên một đường thẳng.
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài từ trên mặt hắn xuống dưới, đó là nước mắt của thống khổ, cũng là nước mắt của đoạn tuyệt.
Trong lòng hắn đầy rẫy bi thương và phẫn nộ vô cùng vô tận.
Đó là nỗi thống khổ khi bị lừa dối, cũng là nỗi xót xa vì mất đi một người thân thiết bên mình.
Đồng thời, trong ánh mắt hắn cũng lóe lên một mảnh hào quang kiên định.
Đó là tín niệm đối với tương lai, cũng là quyết tâm báo thù.
"Uyển Nhi, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng."
Nói xong câu này, Lý Thủy Đạo dứt khoát rời đi, không quay đầu lại, cũng không còn lưu luyến, chỉ quyết liệt rời đi.
Bóng dáng hắn dần dần biến mất dưới ánh mặt trời, chỉ để lại một mảnh yên tĩnh và tòa Tiên Đồ thành cô độc dưới kia.
...apptruyen...
Dù đã bước vào cảnh giới tam giai, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn lựa chọn phi hành tại tầng trời thấp. Bóng dáng của hắn như ẩn như hiện trong mây mù, không có lấy một chút ngang ngược phô trương nào.
Màn đêm buông xuống, vô số những ngôi sao lấp lánh xuất hiện trên bầu trời, vầng trăng bạc treo cao cũng mơ màng tỏa ra ánh trăng hiền hòa trong trẻo.
Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chợt dâng trào cảm xúc.
Hắn nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, không biết bao nhiêu đêm dài, hắn đều ngắm trăng tu luyện, miệt mài hấp thu ánh trăng, rèn luyện pháp lực.
Bây giờ không cần phải làm thế nữa...
Công pháp chủ tu của hắn là《 Tiên Thiềm Khí 》 vốn được chia làm hai thiên Thái Âm và Thôn Thiên.
Thái Âm có năm thức, bao gồm: Kim Thiềm Bão Lý, Thủy Thiềm Du Long, Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt, Âm Dương Thiềm Chuyển, Thiềm Minh Thôi Nguyệt.
Tu luyện tới tinh thâm, có thể điều Chưởng Khống Thái Âm, uy lực vô cùng.
Thôn Thiên có bốn thức, bao gồm: Thiềm Thôn Càn Khôn, Tiên Thiềm Chân Khí, Thiềm Khí Hộ Thể, Thiềm Hóa Trường Sinh.
Tu luyện đến đại thành, có thể thôn phệ thiên địa linh khí, hoá thành thứ cho bản thân sử dụng, thành tựu vô thượng đạo quả.
Bây giờ, Lý Thủy Đạo đã tấn cấp tam giai, công pháp Thái Âm Thiên đã sớm viên mãn. Hắn có thể chính thức bước vào con đường tu luyện Thôn Thiên Thiên. Nhưng muốn tu luyện công pháp Thôn Thiên Thiên, điều đầu tiên cần làm chính là bố trí một tòa Thôn Thiên trận pháp ở trong cơ thể của đồng tham thiềm thừ.