Lý Thủy Đạo giơ một ngón tay lên, khẽ điểm một cái. Ngay lập tức, một luồng kim quang mờ nhạt đã lưu chuyển từ ngón giữa ra ngoài. Luồng kim quang này giống như một tấm màn che, nó chậm rãi bao trùm lên di thể của Ngô Trọng Cửu. Rất nhanh sau đó, thi thể của Ngô Trọng Cửu đã biến mất, bị hắn thu vào trong Hư cảnh rồi.
Cách đó không xa, thi thể của Băng Sơn Dực Long cũng được Lý Thủy Đạo tìm thấy, đồng thời thu vào trong Hư cảnh.
Hắn lập tức điều khiển một luồng độn quang, phi hành ở tầng trời thấp, cực kỳ bí mật, sau đó lặng yên không một tiếng động quay trở về Tử Tiêu phong.
Động phủ của Ngô Trọng Cửu.
Lý Thủy Đạo dùng dung mạo của Ngô Trọng Cửu chạy thẳng một mạch tiến vào, động tác cực kỳ nhanh, ngay cả đám môn nhân đệ tử của Ngô Trọng Cửu cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Hắn lập tức đẩy cánh cửa đá bên ngoài ra, nơi đây là mật thất bế quan của Ngô Trọng Cửu. Trong mật thất có một cái giường đá. Trên giường đá có phủ một tấm da thú, dưới giường lại ẩn giấu huyền cơ.
Hai tay Lý Thủy Đạo nhanh chóng kết ấn, một luồng lực lượng vô hình tuôn ra từ trong lòng bàn tay hắn, tiếp xúc với chiếc giường đá kia. Đột nhiên phía dưới ván giường lại nứt ra, tạo thành một khe hở đi thông xuống lòng đất.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, thân hình lóe lên, lập tức biến mất bên trong con đường ngầm dưới gầm giường. Dưới thông đạo ngầm này có một tòa bảo khố bí ẩn, chỉ dùng một cái trận pháp đơn giản để che giấu đi.
Lý Thủy Đạo lập tức nâng tay lên, phá giải nó.
Trong bảo khố có một cái bàn đá, trên bàn có đặt rất nhiều loại linh tài.
Lý Thủy Đạo đi lên phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve những món linh tài này. Minh Kính Thạch giống như một tấm kính nhỏ, bề mặt nó bóng sáng đến mức có thể soi gương được, U Quang Phỉ Thúy lộ ra một mảnh lục quang thâm thúy, Tử Vụ Thủy Tinh lại giống như một viên bảo thạch bị bao phủ trong sương mù, không ngừng lấp lóe một mảnh hào quang mê người.
Những loại linh tài này đều là tài liệu cực kỳ trân quý, có giá trị liên thành.
Lý Thủy Đạo mừng thầm trong lòng, lập tức thu chúng vào bên trong Hư cảnh.
Ngoại trừ những loại linh tài này, vẫn còn một điều làm Lý Thủy Đạo càng thêm vui mừng. Đó chính là một quyển 《 Tử Dương Ma Công 》 được viết bằng tay. Đây là công pháp bí tịch do Ngô Trọng Cửu tự tay chép lại, mỗi một nét chữ đều ngưng tụ toàn bộ tâm huyết và trí tuệ của gã.
Lý Thủy Đạo mở trang sách ra, kết hợp nội dung bên trong cuốn sách với những gì bản thân đoạt được trong quá trình sưu hồn, gần như mỗi một chữ bên trong hắn đều có thể dễ dàng lý giải được, thậm chí còn khắc sâu ấn tượng.
Ngoài những thứ kia, trên chiếc bàn nọ còn có một xấp giấy viết, phía trên là những hàng chữ chi chít, viết về phương pháp luyện chế "Thập Phương Cao Tháp". Mỗi một bước đều được viết cực kỳ tỉ mỉ, tựa như người viết chỉ sợ hậu nhân không thể nào hiểu được vậy.
Lý Thủy Đạo cẩn thận nghiền ngẫm những loại bí pháp này, trong lòng âm thầm cảm thán về sự cẩn thận và dụng tâm của Ngô Trọng Cửu.
Đợi sau khi thu thập tất cả mọi thứ vào trong Hư cảnh, Lý Thủy Đạo lập tức xoay người rời đi, lại thuận theo đường cũ trở về bên ngoài động phủ.
-truyen yy-
Thiên Trì phường, Hắc sơn.
Tòa phường thị này được chia làm hai tầng, một tầng nổi trên mặt đất, một tầng ẩn sâu dưới lòng đất.
Người quản lý bộ phận trên mặt đất là một vị thanh niên tuấn kiệt tên là Lý Thủy Hồng, mà thế giới bí mật dưới lòng đất, lại do Triệu Linh Nhi vác Tứ Diện Quỷ Vương Đao trên vai thống lĩnh.
Lý Thủy Đạo theo Triệu Linh Nhi xuyên qua thông đạo bí ẩn, đi tới một gian mật thất. Triệu Linh Nhi tự mình mở chiếc Thanh Đồng Bát Quái Tỏa trên tường, lại dẫn theo Lý Thủy Đạo tiến vào bên trong bảo khố.
Trong bảo khố chất đầy các loại linh thảo, pháp khí, những cuốn sách cổ quý hiếm, không ngừng tản ra linh khí nhàn nhạt.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo đảo qua những thứ bên trong, cuối cùng cũng dừng lại trên một viên ngọc thạch lóng lánh, tỏa ra một vầng hào quang màu đỏ thẫm.
"Ta sẽ cầm viên Phượng Hoàng Lưu Ly này đi." Lý Thủy Đạo nói khẽ.
Triệu Linh Nhi gật đầu.
Lý Thủy Đạo chậm rãi đi đến phía trước Phượng Hoàng Lưu Ly, vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc thạch này. Luồng hào quang màu đỏ không ngừng tản ra trên bề mặt khối Phượng Hoàng Lưu Ly kia lại càng thêm rực rỡ.
Trong nháy mắt tiếp theo, Lý Thủy Đạo đã thu Phượng Hoàng Lưu Ly vào trong Hư cảnh của mình rồi, sau khi nhìn quanh bốn phía, hắn lại khẽ cười một tiếng, nói: "Xem ra mấy năm nay các ngươi đã sưu tầm được không ít bảo bối."
"Đây đều là thành quả nỗ lực của mọi người." Triệu Linh Nhi ngại ngùng cười: "Nếu chủ nhân thích, cứ việc lấy đi."
"Ta đã nhìn thấy thành quả phát triển của các ngươi ở Thiên Trì phường trong suốt những năm này, trong lòng cũng thấy vô cùng mừng rỡ. Nhưng những món nhị giai bảo vật này, ta đã không dùng được nữa rồi. Chỉ hy vọng các ngươi có thể tiếp tục phát triển tổ chức ngày càng lớn mạnh." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói.
Không dùng được nhị giai bảo vật?
Triệu Linh Nhi thoáng suy tư một lát, rất nhanh trên mặt đã lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tính toán cẩn thận một hồi, dường như ở thời điểm hiện tại, Lý Thủy Đạo chỉ mới bốn mươi, không ngờ với tuổi tác này, hắn lại có thể tu luyện đến tam giai tu sĩ?
Phải biết rằng từ ba năm trước, Triệu Linh Nhi đột phá đến nhị giai. Với độ tuổi của nàng, tu luyện đến nhị giai đã coi như vượt trên đám bạn cùng lứa tuổi, thật không ngờ cũng trong khoảng thời gian đó, chủ thượng đã đột phá đến tam giai rồi.
Ai cũng hiểu, tu luyện càng đến hậu kỳ càng khó, bởi vì cái gọi là cửa ải sau càng gian nan hơn cửa ải trước, ngưỡng cửa sau càng cao hơn ngưỡng cửa trước, cho nên, muốn tăng lên một tiểu cảnh giới đều phải tiêu hao thời gian và tinh lực vô cùng lớn, thậm chí nó còn ngang ngửa với tổng thời gian đã từng tiêu hao cho tất cả những cảnh giới phía trước.
"Nếu sau này gặp phải khó khăn gì, cứ việc tới tìm ta." Lý Thủy Đạo lướt qua Triệu Linh Nhi, sau đó xoay người rời đi.
"Đa tạ chủ thượng." Tới tận lúc này, Triệu Linh Nhi mới lấy lại tinh thần, vội vàng cảm kích nói.