Hắc Hồ lão tẩu ở một bên vỗ tay cười to nói: "Thủy Đạo lão đệ, đúng là có tiền đồ! Chỉ ngắn ngủi sáu năm, ngươi đã đột phá đến tam giai, trở thành tu sĩ Nạp Hư cảnh rồi! Gia tộc Lam thị ta lại có thêm một tu sĩ có thực lực cường đại, đúng là đáng mừng!"
Lý Thủy Đạo khiêm tốn cười cười: "Đều nhờ phúc của gia tộc."
"Nói đến việc này, ta đã thông báo với gia tộc chuyện ngươi trở về và thăng cấp." Đột nhiên Hắc Hồ lão tẩu lộ vẻ mặt trang trọng nói: "Dựa theo quy củ, gia tộc sẽ cử hành một nghi thức long trọng cho ngươi tới cầu nguyện tiên tổ, tế tự tổ tiên."
Sau khi Hắc Hồ lão tẩu rời đi, Lam Hoa Ảnh và Lý Thủy Đạo lại như keo như sơn, tình thâm ý đậm. Lý Thủy Đạo vuốt ve mái tóc Lam Hoa Ảnh, nhẹ giọng hỏi: "Ảnh Nhi, ta có một chuyện muốn thương lượng với nàng."
Lam Hoa Ảnh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nhu tình: "Lang quân, chàng cứ nói đi, giữa chàng và ta còn điều gì không thể nói chứ?"
Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lát mới mở lời: "Ta nghe nói nhạc phụ Lam Trí Uyên đã thăng lên tam giai, không biết ta có thể may mắn gặp mặt người một lần hay không?"
Lam Hoa Ảnh than nhẹ một tiếng nói: "Phụ thân vừa xem 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》, giờ phút này đang bế quan tham ngộ."
Lý Thủy Đạo nhướng mày, hắn lập tức nắm chặt tay Lam Hoa Ảnh: "Ảnh Nhi, ta có một chuyện muốn nhờ nàng."
Đôi mắt đẹp của Lam Hoa Ảnh khẽ lưu chuyển một vòng, nhẹ nhàng nói: "Ta và chàng vốn là phu thê, có chuyện gì lại phải khách khí như thế?"
Lý Thủy Đạo nhìn nàng đầy thâm tình: "Ta muốn xem 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》, không biết nàng có thể giúp ta một tay không?"
Sắc mặt Lam Hoa Ảnh khẽ biến, nàng lộ vẻ khó xử vô cùng. Lý Thủy Đạo thấy thế, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ có chỗ nào không tiện sao?"
Lam Hoa Ảnh chần chờ một hồi mới đáp: "Cũng không phải là không tiện, tuy ta là đệ tử dòng chính, nhưng tu vi còn thấp, nên biết được rất ít những loại bí văn của tu sĩ cấp cao."
Trong lòng Lý Thủy Đạo đã hiểu rõ, bèn nói khẽ: "Cũng chính vì như thế, ta mới cần nhờ nhạc phụ tương trợ, không biết có được hay không?"
Lam Hoa Ảnh khẽ gật đầu, vẻ mặt chân thành nói: "Ta sẽ cố hết sức đi tranh thủ."
Mấy ngày sau, tại từ đường của gia tộc Lam thị, nghi thức tế tự trang trọng mà thần thánh đang được tiến hành.
Trong từ đường, hương khói lượn lờ, bầu không khí trang nghiêm nhất mực. Một vị trưởng lão đứng ngay chính giữa tế đàn, cầm pháp trượng trên tay, thành kính tụng niệm một đoạn văn khấn cổ. Theo tiếng ngâm xướng của lão, chúng tu sĩ bên dưới đều cúi đầu cúng bái, lẩm nhẩm khẩn cầu tổ tiên che chở.
Sau đó, vị trưởng lão kia cao giọng tuyên bố: "Hôm nay, chúng ta cùng nghênh đón một vị tu sĩ mới tấn cấp lên tam giai của Lam gia..."
Vừa dứt lời, mọi người đã đồng loạt nhìn về phía Lý Thủy Đạo đang mặc một bộ lễ phục màu trắng trên người, ánh mắt cả đám đều toát lên vẻ hâm mộ và kính ngưỡng. Lam Hoa Ảnh nắm chặt tay hắn, trong mắt tràn ngập tự hào.
Ngay sau đó, vị trưởng lão nọ dẫn Lý Thủy Đạo đi tới phía trước tế đàn. Ở nơi này, có một chậu than đã được châm sẵn, nó không ngừng bốc lên ngọn lửa hừng hực, bên cạnh đó là một cái chậu đồng đựng đầy nước xanh.
"Ngươi đã tấn cấp tam giai, đã trở thành niềm kiêu hãnh của Lam gia ta." Vị trưởng lão nọ trang trọng nói: "Hiện giờ, mời ngươi hãy bước qua chậu than này, nó tượng trưng cho ngươi đã có được lực lượng cường đại, sau đó lại mời ngươi tiếp nhận nước trong tẩy lễ, nhằm rửa sạch đi hết thảy những bụi bặm trong quá khứ, nghênh đón tương lai mới tinh."
Lý Thủy Đạo dựa theo chỉ thị của vị trưởng lão kia, từng bước hoàn thành nghi thức. Hắn bước qua chậu than, lại nhận lấy chậu nước trong do vị trưởng lão ấy đưa tới, nhẹ nhàng rửa khuôn mặt và hai tay.
Sau khi hoàn thành nghi thức, vị trưởng lão nọ lại lấy một thanh bảo kiếm từ dưới tế đàn lên, đưa cho Lý Thủy Đạo.
"Đây là thanh kiếm truyền thừa của Lam gia chúng ta, tên là Xích Hà Trảm Ảnh." Trưởng lão tiếp tục nói: "Hiện giờ, nó thuộc về ngươi."
Lý Thủy Đạo tiếp nhận thanh bảo kiếm kia, lập tức cảm nhận được một luồng linh khí mãnh liệt ập thẳng vào mặt.
Thanh kiếm này có tạo hình khá là tinh xảo, thân kiếm dài nhỏ với đường vân màu máu giống như một luồng lực lượng thần bí đang miệt mài lưu chuyển bên trên.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên lại có một loại tâm linh tương thông khó nói nên lời với thanh kiếm này.
"Thanh kiếm này cần phải trải qua một khoảng thời gian luyện hóa, sau khi kết thúc quãng thời gian này, ngươi mới có thể chính thức nắm giữ được lực lượng của nó." Vị trưởng lão kia tiếp tục nói: "Và trước đó, ngươi cần phải tu luyện thật tốt, để không ngừng tăng cường thực lực của mình. Chỉ khi ngươi và thanh kiếm này chân chính hòa làm một thể, ngươi mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của nó."
Lý Thủy Đạo cũng lộ vẻ mặt vui mừng, thứ này là một kiện pháp bảo chân chính chính, Lam gia này đúng là xa hoa.
Đương nhiên, nghi thức vẫn còn chưa xong, tiếp theo còn phải đăng ký, ghi tên, nhập sách, phát ngọc bài thân phận.
Không hổ là Lam gia chấp chưởng lễ đường của Ngũ Độc môn, vốn là một bộ lễ nghi vô cùng phiền phức lại được bọn họ chỉnh sửa thành tương đối ngắn gọn, súc tích.
"Những người được lưu tên vào tập danh sách này đều là tinh anh của Lam gia, trên người gánh vác vinh quang của gia tộc, cùng mưu đồ trọn đời hưng thịnh." Một vị trưởng lão của Lam gia cầm sách ngọc trên tay, cao giọng nói.
Gõ chuông ghi tên, thu vào sách ngọc.
Trải qua một loạt nghi thức phức tạp, Lý Thủy Đạo đã nhận được một khối ngọc bài thân phận, phía trên có khắc ba chữ "Lam Thủy đạo", trong lúc nhất thời, cõi lòng hắn đầy cảm xúc ngổn ngang.
Ánh mắt hắn lướt qua cuốn sách ngọc, căn cứ vào độ dày của cuốn sách ngọc cùng với kích cỡ của những danh tự bên trên, có thể nhận thấy quyển sách ngọc này cũng không ghi chép được bao nhiêu, nhiều nhất khoảng hai - ba mươi người.
Theo lý, số lượng tu sĩ của Lam gia từ tam giai trở lên không nên mới ít như vậy mới đúng, chẳng lẽ cuốn sách ngọc này chỉ ghi chép danh sách những người ở rể.
Trong lòng Lý Thủy Đạo nảy lên một chút suy đoán mơ hồ, nhưng lại không có cách nào để chứng thực thêm.
Sau khi nghi thức kết thúc, lại chậm rãi đợi thêm nửa tháng nữa, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng thoáng nhìn thấy bóng dáng của nhạc phụ Lam Trí Uyên trong mảnh sương sớm bên ngoài sơn cốc.