Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 836 - Chương 836: "Vận Số" Nói Tận Là Có Thể Tận Thật Sao?

Chương 836: "Vận Số" Nói Tận Là Có Thể Tận Thật Sao? Chương 836: "Vận Số" Nói Tận Là Có Thể Tận Thật Sao?

"Ài..." Lý Thủy Đạo khẽ thở dài một hơi, chuyện đến nước này, e rằng ý định quan sát《 Ngũ Độc Thánh Điển 》 thu hoạch đồng tham mới của hắn cũng chỉ có thể tạm thời gác lại mà thôi.

"Thiên Tuyệt huynh, vậy ngươi nói xem ta nên phá cục như thế nào?" Lý Thủy Đạo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp đến từ Lý Thiên Tuyệt trước mắt.

"Ha ha... Đối với tu sĩ chúng ta, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một con đường bé như cái lỗ thông hơi ấy thôi, đó chính là đề thăng tu vi, mãi cho đến phi thăng Thượng giới, không còn gì để nói thêm nữa, không đến Bỉ Ngạn chi cảnh, không độ Vạn Trọng chi kiếp, thì tới cuối cùng, chỉ có một cái chết mà thôi.”

“Ngươi đang tu luyện công pháp của Ngũ Độc môn, bọn họ không cho ngươi tu luyện 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》, tương đương với chặn đường tu luyện của ngươi. Bố cục này ta thực sự không phá được, khí số đã hết, vô lực vãn hồi, đây là tử cục, ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Lý Thiên Tuyệt nói xong, lại một lần nữa đeo mặt nạ sắt lên, rời khỏi gian mật thất này.

Lý Thủy Đạo ngồi một mình thật lâu trong mật thất, trên tay cầm miếng ngọc bài thân phận có khắc ba chữ "Lam Thủy Đạo" ở trong tay, không ngừng xoay tới xoay lui miếng ngọc bội này.

Trong lòng hắn trào dâng một loại kích động mãnh liệt. Hắn thực sự muốn tách miếng ngọc bài này ra làm hai, để phát tiết cơn phẫn uất trong lòng. Nhưng tới cuối cùng, hắn vẫn kiềm nén được chút xúc động của bản thân. Hiện giờ còn chưa phải thời điểm vạch mặt với Lam gia, hắn cần nhiều thời gian và không gian hơn mới có thể cởi bỏ khốn cục này.

Bởi vì không cần biết nói như thế nào thì "dương mưu" của Lam thị kia vẫn tương đối ôn hòa, ít nhất thứ bọn họ đang mưu cầu chính là "di sản" sau khi hắn hao hết thọ nguyên, tử vong tự nhiên, mà không phải giống như lão vương bát đản Ngụy Càn Khôn kia, ngay từ ban đầu đã có ý định giết chết hắn.

Nhưng cũng chính vì thủ đoạn của bọn họ quá ôn hòa, mới càng thêm khó hiểu.

Bởi vì trên thế gian này tuyệt đối không tồn tại bố cục nào kín kẽ đến mức nhất định phải chết, bởi vì cái gọi là trong năm mươi số Đại Diễn, chỉ có thể dùng được bốn mươi chín.

"Vận số" nói tận là có thể tận thật sao?

Cho nên nếu muốn thắng trong ván cờ này, vẫn phải thủ chính thần kỳ [1].

Nếu bọn họ đã không cho xem《 Ngũ Độc Thánh Điển 》, thì hắn cứ dứt khoát đặt tinh lực lên trên 《 Tử Dương Ma Công 》.

Xét cho cùng, nâng cao thực lực của bản thân luôn là vương đạo, là chính đạo.

Đợi cho sau này, khi hắn tu luyện công pháp của Hoang Thần giới có thành tựu, lại quay đầu đánh thẳng vào Tổ Sư đường, ôm 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》 đi, muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu.

Về phần hồn đăng, thứ kia có tác dụng quái gì?

Thực lực của hắn yếu, Lam gia nắm giữ hồn đăng của hắn trong tay đương nhiên có thể trói buộc hắn, nhưng ngược lại, nếu thực lực của hắn đủ mạnh, dù gia tộc Lam thị kia có dốc toàn bộ lực lượng cũng không đánh lại, dù bọn họ biết hắn đang ở nơi nào, cũng có tác dụng gì đâu?

Về phần "Kỳ chiêu", đó chính là "Hãm hại lừa gạt", là bao gồm toàn bộ những chiêu thức bất nhập lưu kia. Nếu có cơ hội, lại để hắn nắm bắt được, hắn tuyệt đối sẽ không chết không dừng, nhưng đương nhiên, nếu không có cơ hội thì coi như xong… Dẫu sao loại chuyện này cũng chú trọng vào một chữ tùy duyên.

Điểm then chốt để phân thắng bại vẫn phải dựa vào "Thủ chính chi đạo".

Độc Long lĩnh.

Công Huân đường của Ngũ Độc môn, khí phái phi phàm.

Hôm nay, Lý Thủy Đạo mặc một bộ trường bào tơ lụa trắng như tuyết, vạt áo nhẹ nhàng lay động, phảng phất như một mảnh mây mù lượn lờ, trên chiếc trường bào này có thêu huy chương tinh xảo của gia tộc Lam thị, bên hông hắn còn treo một miếng ngọc bài trong suốt sáng long lanh. Phía trên miếng ngọc bội kia có khắc ba chữ mang phong cách cổ xưa mà trang trọng: "Lam Thủy đạo".

Lý Thủy Đạo đi lại trầm ổn, bình thản tiến vào nội viện của Công Huân đường.

Không gian bên trong phòng trà dùng để nghênh đón khách quý được bao phủ bởi một mảnh ánh sáng nhu hòa, cùng với luồng khói xanh nhẹ nhàng bay lượn từ lư hương, hết thảy mọi thứ đều toát lên vẻ trang trọng.

Trưởng lão Công Huân đường là Lam Đại Chí có khuôn mặt hòa ái. Sau khi người này nhìn thấy Lý Thủy Đạo, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị cung kính, hai tay dâng trà nóng lên, cất giọng điệu khiêm tốn nói: "Thế tổ quang lâm đúng là vinh hạnh của đường ta."

"Thế tổ..." Lý Thủy Đạo yên lặng nhắc lại câu nói này.

Vậy mà cũng có một ngày hắn được người ta gọi là Thế tổ. Người có tu vi cao, quả nhiên là không giống với trước đây.

Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu với đối phương, lạnh nhạt nói: "Ta muốn đổi lấy hai món linh vật."

"Không biết đó là hai món linh vật nào?" Lam Đại Chí cẩn thận hỏi.

"Tinh Huy Ngọc và Dạ Minh Thạch."

"Thế tổ, bảo vật mà ngài cần khá là hiếm thấy, hiện giờ Công Huân đường không có hàng tồn kho, chỉ sợ cần chuyển hàng từ bảo khố của tông môn tới." Giọng nói của Lam Đại Chí mang theo một tia bất đắc dĩ.

"Vậy thì chuyển đi."

Lam Đại Chí trưởng lão nhíu mày, tựa như có chút khó xử. Gã nhẹ giọng nói: "Cái này... Muốn đổi hàng với bảo khố tông môn cần có công huân."

Lý Thủy Đạo ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, hóa ra tên này cho rằng hắn đến đây để lấy hàng miễn phí. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hẳn là tam giai tu sĩ của Lam gia có thể lấy đồ miễn phí thật.

"Ba mươi vạn công huân đã đủ chưa?" Lý Thủy Đạo nhẹ giọng dò hỏi.

"Đủ, đủ rồi... Thế tổ chỉ cần bỏ một chút ý tứ là được rồi."

-----------------apptruyen

[1] : “Thủ chính xuất kỳ” vốn là thuật ngữ được lấy từ cụm “Lấy chính trị quốc, lấy kỳ dụng binh” trong Đạo Đức Kinh và “Chiến giả, dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng” trong Binh pháp Tôn Tử, ý nghĩa của nó là cần phải làm việc dựa theo nguyên tắc, phát triển dựa theo phương hướng chính xác ban đầu, nhưng cũng không thể cứng nhắc, không chịu thay đổi, mà phải có gan sáng tạo mới mong giành được thắng lợi.

Bình Luận (0)
Comment