Bên trong hốc cây này còn có động thiên khác, vách động bóng loáng như ngọc, trong động linh khí dồi dào.
Lý Thủy Đạo trượt dọc theo vách hang, đi tới một gian "nhà cây" thần bí ẩn sâu dưới lòng đất.
Vừa tiến vào căn nhà kia, cảm nhận đầu tiên của hắn chính là một luồng khí tức của đất đai ướt át, phảng phất như nơi này có tương thông với khí tức đại địa bên ngoài.
Trên vách tường bốn phía mọc đầy rễ cây rậm rạp, chúng nó như những mạch máu cắm rễ thật sâu ở trong thổ nhưỡng, cung cấp sinh mệnh lực độc đáo cho chỗ ở dưới lòng đất này.
Đồ dùng trong nhà đều được chế tạo từ rễ cây. Trên một cái bàn dài có đặt mấy quyển sách cũ nát và một ngọn đèn dầu, không ngừng tỏa ra một luồng ánh sáng yếu ớt mà ấm áp. Trên giá sách bên cạnh có đặt một con rối được tạo hình thủ công.
Trên một cái ghế do rễ uốn lại mà thành nằm tại vị trí trung tâm của căn nhà gỗ nọ, có một cô nương đang co rúc người lại nằm ngủ. Khuôn mặt của nàng thanh tú, đôi lông mày cong cong giống như lá liễu. Sống mũi nàng thẳng tắp, môi hồng răng trắng, khóe miệng hơi nhếch lên, phảng phất như đang chìm trong một giấc mộng ngọt ngào.
Da thịt của nàng trắng nõn không tỳ vết, giống như một món đồ sứ óng ánh long lanh. Mái tóc dày mà mượt mà mềm mại đang phủ lên vai, có vài sợi tóc nhẹ nhàng dính lên mặt, làm tăng thêm vài phần quyến rũ cho sự ngây thơ của nàng.
Thân thể nàng hơi cuộn lại giống như một chú mèo nhỏ lười nhác. Đôi chân nàng cong lên, bàn chân nhẹ nhàng đung đưa, phảng phất như đang bước đi theo một loại giai điệu nào đó.
Cả căn nhà gỗ đều tràn ngập hơi thở của nữ hài nọ. Đó là một loại khí tức tươi mát tự nhiên, làm cho người ta không tự chủ được mà thoáng trầm tĩnh lại.
Lý Thủy Đạo lẳng lặng nhìn chăm chú vào nữ hài kia, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Sáu năm rồi, nhưng Khâu Lan Anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn đang chờ đợi hắn đến đánh thức nàng tỉnh lại.
Lý Thủy Đạo vươn tay tới, nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó mở cái miệng ra nhẹ nhàng kêu gọi...
Dần dần, đôi mắt Khâu Lan Anh bắt đầu có chút rung động, dường như nàng đang cố gắng mở mắt ra. Cuối cùng, ánh mắt Khâu Lan Anh cũng cưỡng lại được sự mê hoặc của giấc mộng ngọt ngào kia mà từ từ mở ra.
Ngay khi nàng nhìn thấy Lý Thủy Đạo, trong mắt đột ngột hiện lên một tia kinh ngạc, vui sướng và tràn đầy kích động.
"Sư phụ, cuối cùng người cũng trở về." Giọng nói của Khâu Lan Anh có vẻ vô cùng kích động.
Lý Thủy Đạo nghe thấy giọng nói của Khâu Lan Anh, trong lòng không khỏi cảm động vô vàn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khâu Lan Anh, dịu dàng nói: "Đúng vậy, ta đã trở về."
Hai sư đồ ôm chầm lấy nhau, vào những khoảnh khắc như thế này, sự im lặng lại hơn cả ngàn câu nói.
"Sư phụ, ta đã đào đến Vạn Độc Thâm Uyên rồi." Khâu Lan Anh nhỏ giọng nói.
"Mặc y phục vào, chúng ta cùng đi xuống dưới nhìn xem." Lý Thủy Đạo lật tay lấy ra một bộ y phục dành cho nữ, thuần một màu trắng, khá là nhỏ nhắn tinh xảo.
"Vâng." Khâu Lan Anh nhẹ gật đầu.
Khâu Lan Anh nhanh chóng mặc y phục lại cho tử tế, rồi vui vẻ dẫn Lý Thủy Đạo đi dọc theo hốc cây chậm rãi trượt xuống phía dưới.
Trong hốc cây bóng loáng như gương, phảng phất như nó đã bị năm tháng đánh bóng đến mượt mà dị thường. Trong động tràn ngập một luồng khí tức ướt át, xen lẫn với mùi bùn đất nhàn nhạt. Những sợi dây leo rủ xuống từ trên đỉnh động, ngẫu nhiên ở khoảng giữa lại lóe lên một tia hào quang yếu ớt, phảng phất như những con đom đóm nhẹ nhàng nhảy múa giữa bầu trời đêm.
Sau khi trượt cả quãng đường dài, cuối cùng hai người cũng rời khỏi hốc cây, trước mắt lập tức trở nên rộng mở trong sáng. Bọn họ vừa đi tới một khu vực trống trải dưới lòng đất, bốn phía đều là những vách đá dốc đứng, phảng phất như những tòa tháp đá thiên nhiên đã bị năm tháng ăn mòn mà thành.
Trong hoàn cảnh tối tăm này, những tòa tháp đá ấy lại tản mát một luồng ánh sáng yếu ớt, đủ sức chiếu sáng vùng đất thần bí này.
Khâu Lan Anh và Lý Thủy Đạo đứng bên cạnh cửa động, cảm nhận được sự rộng lớn và sâu thẳm của khu vực dưới lòng đất này. Trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt, xen lẫn với mùi vị của bùn đất và rêu xanh, giống như nó chính là quá trình hô hấp của tự nhiên vậy.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, để cho luồng không khí mang theo khí độc nọ tràn vào khoang mũi. Rất nhanh, luồng khí này đã lưu chuyển trong cơ thể hắn, nhưng nó không hề mang đến một chút khó chịu nào, ngược lại còn khiến cho hắn để lộ ra một nụ cười mỉm đầy thoải mái.
Chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Đúng là mùi vị quen thuộc."
Đây chính là khu vực quan trọng dùng để cất giữ tài nguyên của Ngũ Độc môn - Vạn Độc Thâm Uyên.
Lý Thủy Đạo quay đầu nhìn về phía Khâu Lan Anh, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã thâm nhập vào nơi đây tìm kiếm qua chưa?"
Khâu Lan Anh khẽ lắc đầu, đáp: "Nơi này quá hung hiểm, ta chưa dám bước vào."
Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: "Ngươi chờ ở đây một chút, ta đi dò xét xem sao."
Khâu Lan Anh yên lặng gật đầu, trong ánh mắt có mang theo một tia lo lắng.
Chỉ thấy thân hình Lý Thủy Đạo khẽ động, đã trực tiếp hóa thành một luồng lưu quang, nhanh chóng biến mất trong mảnh sương mù dày đặc đằng kia. Ở thời điểm hắn xuất hiện trở lại, dung mạo đã thay đổi, trở thành một người trung niên có khuôn mặt hình chữ quốc (国), tu vi cũng thu liễm đến mức nhị giai đỉnh phong rồi.
Trên vách đá của Thâm Uyên có rất nhiều loại độc trùng, rắn kiến bò lổm ngổm khắp nơi, dường như chúng không hề phát hiện ra Lý Thủy Đạo vừa mới xuất hiện, nên vẫn đang bận rộn đi kiếm ăn.
Một lát sau, Lý Thủy Đạo đi đến phía trước một cánh cửa hang thật lớn, bên trong hang động tối đen như mực, giống như nó đã cắn nuốt hết thảy ánh sáng ở nơi này rồi.
Hắn chậm rãi tìm kiếm bên trong hang động. Nhịp tim của hắn lại dần dần trùng khớp với tiết tấu của tự nhiên chung quanh, luồng chân khí đang lưu chuyển trong cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đột nhiên, một bóng đen bay ra từ chỗ sâu trong hang động, trực tiếp lao thẳng về phía Lý Thủy Đạo.
Ánh mắt hắn ngưng tụ lại, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời cũng đẩy một chưởng ra, biến chân khí trong cơ thể thành một bức tường khí vô hình chặn lại công kích của bóng đen kia.
-truyen y y.pro-