Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết rõ thực lực và địa vị của Lý Thủy Đạo nên không dám tùy tiện đắc tội với hắn.
Một vị trưởng lão trong đó lập tức quỳ xuống, mở miệng khẩn cầu: "Xin Thế tổ đừng làm khó chúng ta."
Nhóm trưởng lão khác cũng rối rít quỳ xuống, đồng thanh nói: "Xin Thế tổ cân nhắc kỹ càng."
"Hừ!" Lý Thủy Đạo vung ống tay áo lên, thân hình nhẹ nhàng như gió, lập tức bay về phía Địa Mô Đại Trận.
Chỉ cần đối phương không phải là tam giai trưởng lão, thì hết thảy hắn đều không để vào mắt. Những người này không muốn cho hắn tiến vào, hắn lại càng muốn tiến vào.
Tu Tiên giới vĩnh viễn luôn là thực lực vi tôn, lời nói của đám tu sĩ cấp thấp hoàn toàn có thể coi là vô nghĩa.
Phải biết rằng, trình độ trận pháp của Lý Thủy Đạo rất sâu, hắn quét mắt nhìn Địa Mô Đại Trận một cái, rất nhanh đã xác định được nơi này là một tòa Tứ Tượng Trận, lại dựa vào tri thức phong phú của mình, hắn cũng nhanh chóng tìm được vị trí những tiết điểm quan trọng của trận pháp.
Ngay sau đó, hắn mỉm cười, hai tay kết ấn, trực tiếp đánh ra một luồng pháp quyết huyền ảo.
Chỉ trong nháy mắt, Địa Mô Đại Trận đã nứt ra, trên bề mặt xuất hiện một lỗ hổng, phảng phất như một cánh cửa thời không vừa mở rộng cửa chào đón hắn.
Lý Thủy Đạo không chút do dự, lập tức xuyên qua vết nứt.
Rất nhanh, hắn đã đi vào một thế giới kỳ quái. Hoàn cảnh ở nơi này rất giống một cánh rừng nhiệt đới nóng bỏng, từng luồng khí ẩm ướt đậm đặc ùa vào trước mắt, trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt và mùi đất đai.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xuất hiện những sắc thái rực rỡ, như được ai đó dùng một cây bút vẽ tinh tế nhất, tỉ mỉ họa thành. Thỉnh thoảng cũng có những con chim bay với bộ lông sặc sỡ, có đủ các loại màu sắc, lướt ngang qua bầu trời.
Dưới ánh mặt trời, phần đuôi dài của chúng không ngừng lóe lên hào quang sáng lạn.
Đột nhiên, một con rắn độc từ trong bụi cỏ lao ra, bắn thẳng về phía Lý Thủy Đạo. Ánh mắt hắn thoáng rung động, thân hình khẽ nhúc nhích, cực kỳ linh hoạt tránh thoát đòn công kích của con rắn độc kia.
"Có bằng hữu từ phương xa tới, không phải là một chuyện rất vui vẻ sao?" Đột nhiên một thanh âm du dương truyền đến từ phía chân trời, trực tiếp phá vỡ sự yên tĩnh của cánh rừng mưa nhiệt đới nọ.
Lý Thủy Đạo chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một vị tu sĩ mặc áo lam đang từ trên đám mây bồng bềnh hạ xuống. Khuôn mặt của người này rất thanh tú, trong đôi mắt để lộ ra một tia nhạy bén và trí tuệ.
Ánh mắt sáng ngời mà ung dung của vị đạo sĩ kia đang chăm chú nhìn thẳng và Lý Thủy Đạo trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười tươi mơ hồ. không dễ dàng phát hiện.
"Ngươi là tu sĩ của Lam gia?" Vị đạo sĩ nọ trầm giọng hỏi, trong giọng nói có mang theo một tia thăm dò.
Lý Thủy Đạo ôm quyền thi lễ, thái độ cung kính đáp: "Đúng vậy, ta tên Lam Thủy Đạo."
"Bổn tọa Tần Tỳ Nguyên." Đạo sĩ nọ tự giới thiệu, trong âm thanh để lộ ra một loại cảm giác uy nghiêm.
"Bái kiến Tần đạo hữu." Lý Thủy Đạo lại ôm quyền thi lễ một lần nữa.
Tần Tỳ Nguyên nhíu mày, dường như có chuyện phải suy tư: "Ta nhớ là Lam gia không có thế hệ chữ Thủy này."
"Ta vốn tên là Lý Thủy Đạo, sau khi ở rể Lam gia thì theo dòng họ của thê tử." Lý Thủy Đạo giải thích.
"A... Thì ra là thế." Tần Tỳ Nguyên giật mình hiểu ra.
Hẳn là vừa nghe lời giải thích này, trong lòng gã cũng có chút hiểu biết đại khái về thân phận của Lý Thủy Đạo.
Chỉ thấy gã nhẹ nhàng khoát tay, chỉ về phía sau lưng Lý Thủy Đạo, một luồng lực lượng vô hình lập tức ngưng tụ thành một cánh cửa không gian: "Hư cảnh của bản tọa nằm trên Địa Mô Đại Trận, bất kỳ kẻ nào cưỡng ép xông vào đều sẽ bị dẫn dụ vào trong Hư cảnh. Hôm nay là lần đầu tiên ngươi vi phạm, lại không biết rõ tình hình, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu dám tự tiện xông vào thêm một lần nào nữa, tuyệt đối không tha thứ."
Lý Thủy Đạo nghe được lời này, trong lòng khẽ rùng mình. Hắn biết đây là lời cảnh cáo của cường giả, mới vội vàng ôm quyền thi lễ, rồi rời khỏi mảnh cấm địa này.
Linh quang chớp động trên Địa Mô Đại Trận, Lý Thủy Đạo lại một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài.
Một đám trưởng lão lập tức thò đầu ra nhìn từ trên bức tường thành phía sau lưng hắn, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Thủy Đạo lập tức thở dài một hơi, nhanh chóng rời khỏi cửa vào Vạn Độc Thâm Uyên.
Vạn Độc Thâm Uyên không thể trực tiếp tiến vào, điều này trực tiếp khiến cho tính toán của Lý Thủy Đạo thất bại.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, cùng lắm thì tự hắn đi thăm dò.
* truyện y.y*
Nửa tháng sau...
Trên con đường đá xanh tại Thâm Uyên phường thị, Vạn Độc Thâm Uyên.
Một vị nam tử với mái tóc dài bồng bềnh, tay áo như vẽ, khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng, đang đi lại bên trong phường thị.
Bên cạnh hắn có một nữ hài gần mười hai tuổi, trong ánh mắt của nàng mang theo một tia hiếu kỳ và khẩn trương.
"Phường thị này nằm sâu dưới lòng đất, hiếm khi trao đổi giao lưu với bên ngoài, bởi vậy loại khuôn mặt lộ ra vẻ bỡ ngỡ, hiếu kỳ như ngươi xuất hiện tại phường thị này sẽ rất chướng mắt." Trong thanh âm của nam tử kia có mang theo một tia thâm trầm.
"Vậy sao? Nhưng đâu có ai đến hỏi chúng ta?" Nữ hài nọ mở to đôi mắt nhìn sang, vẻ mặt kỳ quái nói.
"Bọn họ đều đã chết lặng cả rồi." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đã thay đổi dung nhan, mà thiếu nữ đang đi theo bên cạnh hắn chính là Khâu Lan Anh.
Trong khoảng thời gian này, Lý Thủy Đạo đã dẫn theo Khâu Lan Anh đi thăm dò nhiều nơi bên trong Vạn Độc Thâm Uyên, hắn cũng không ngừng lợi dụng tài nguyên của Vạn Độc Thâm Uyên, để nhanh chóng tẩm bổ cho Hư cảnh của mình.
Hiện giờ, diện tích của hồ nước lá sen đã được mở rộng ra gấp đôi, đã đạt đến hơn sáu mươi mẫu. Diện tích của đồng cỏ cũng đạt đến trăm mẫu. Diện tích núi tuyết không thay đổi, hoang nguyên đầy đá vẫn chiếm cứ hơn trăm vạn mẫu.
Hư cảnh của hắn còn rất yếu ớt, nhưng đa phần đám đồng tham thiềm thừ của hắn đã phát triển đến nhị giai rồi, con nào con nấy đều có thể biến thân trở nên to như một căn phòng.
Điều kiện tiên quyết để tu luyện Thôn Thiên Thiên trong《Tiên Thiềm Khí》 đã cơ bản chín muồi rồi.