"Nơi đây là chốn tuyệt hảo do thiên nhiên hình thành. Chỉ cần chúng ta bố trí Địa Mô Trận ở đây là có thể mượn nhờ uy thế của tự nhiên, ném ra một mẻ lưới hốt gọn cả đàn thú."
Khâu Lan Anh gật đầu đồng ý, nàng biết Lý Thủy Đạo chưa bao giờ nói dối.
Bởi vậy hai người lập tức bắt tay vào công việc, đó là lợi dụng địa hình của cái kênh mương này, bố trí Địa Mô Trận.
Thủ pháp của Lý Thủy Đạo rất thuần thục. Chỉ chốc lát sau, một lớp màng mỏng trong suốt đã xuất hiện ngay trên cái kênh mương kia. Lớp màng mỏng này giống như một con đập lớn, vắt ngang qua cái kênh mương trước mặt, chặt đứt hai đầu con kênh.
"Thành công rồi!" Khâu Lan Anh nhẹ giọng nói.
Lý Thủy Đạo nhẹ gật đầu, hắn dựa lưng vào tấm màng mỏng, bắt đầu dẫn động thiên địa chi khí, bóng dáng dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Hư cảnh của hắn đã hiển lộ ra bên ngoài, cũng trực tiếp hòa làm một thể với Địa Mô Trận, trở thành một bộ phận của trận pháp.
Khâu Lan Anh lập tức xoay người rời đi, không bao lâu sau, nàng đã dẫn một đám bò cạp tới. Những con bò cạp kia điên cuồng đuổi theo phía sau Khâu Lan Anh, mà nàng lại khéo léo dẫn dắt bọn chúng đi đến phía trước Địa Mô Trận.
Đám bò cạp điên cuồng công kích tấm màng mỏng, nhưng phía trên tấm màng mỏng lại lập tức xuất hiện vòng xoáy.
Ngay khi vòng xoáy kia xuất hiện, đám bò cạp bên ngoài lập tức bị một luồng lực lượng vô hình hấp dẫn, nguyên một đám đều bị hút vào bên trong vòng xoáy, nhanh chóng biến mất không còn trông thấy nữa.
Đồng thời, ở bên trong Hư cảnh lại phát sinh cảnh tượng phong vân tụ hội.
Mấy trăm con bọ cạp nhị giai đột ngột xuất hiện, độc khí ngập tràn, khiến người ta sợ hãi.
Lý Thủy Đạo cầm Xích Hà Trảm Ảnh Kiếm trong tay, thân kiếm đỏ thẫm như máu, phản chiếu khuôn mặt kiên nghị của hắn.
Hắn đang dẫn đầu một bầy cóc có hình thể to bằng cái thớt, thân hình cường kiện, làn da cứng rắn như đá. Chúng nó chính là đám cóc trợ thủ đã được Lý Thủy Đạo lợi dụng lượng lớn tài nguyên bên trong Vạn Độc Thâm Uyên này bồi dưỡng ra.
Nếu không phải vì tu luyện 《 Tiên Thiềm Khí》, hẳn là hắn sẽ không đi bồi dưỡng đám này, bởi vì tác dụng của chúng không lớn.
Nói đơn giản, một thân tu vi của tam giai tu sĩ có mối quan hệ chặt chẽ với "Hư cảnh", nhưng lại không quá liên quan đến đám thủ hộ thú bên trong "Hư cảnh".
"Giết!" Lý Thủy Đạo lạnh lùng ra lệnh, đám cóc sau lưng hắn lập tức ùa lên, miệng phun độc khí, triển khai một trận chiến kịch liệt với đám bọ cạp vừa từ bên ngoài xông vào.
Tuy những con bò cạp kia chỉ có tu vi nhị giai, nhưng gai độc sắc bén, thế công hung mãnh, còn đám cóc kia tuy hình thể khổng lồ, nhưng động tác nhanh nhẹn, lực phòng ngự mạnh mẽ, trong lúc nhất thời, song phương lập tức đánh đến khó phân thắng bại.
Lý Thủy Đạo ở một bên phối hợp tác chiến, chỉ cần nhận thấy con cóc nào không địch lại được, hắn sẽ nhanh chóng xuất ra một kiếm, tuyệt đối không xuất nhiều.
Quá trình chiến đấu giằng co hồi lâu, tới cuối cùng, mấy trăm con bọ cạp kia đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Lý Thủy Đạo vừa lòng gật gật đầu.
Sau trận chiến vừa rồi, đã có không ít con cóc sở hữu thiên phú dị bẩm, nhanh chóng trưởng thành đến nhị giai đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn cấp tam giai. Nhưng muốn hoàn thành một bước phát triển này, chúng lại cần có "đại dược" mới được.
Hắn lập tức lấy từ trong ngực ra một viên đan dược sáng bóng, không ngừng lóe lên một vầng hào quang màu xanh lá, lại tiện tay ném về phía bầy cóc.
Một con cóc có hình thể lớn nhất trong đàn, lập tức lao lên, đẩy đám cóc khác ra, cái miệng há lớn, một ngụm nuốt viên đan dược kia vào.
Mấy ngày nay, Lý Thủy Đạo không chỉ cho chúng nó ăn đám côn trùng, còn cho chúng nó ăn đan dược. Hắn lợi dụng thân phận và thủ đoạn của bản thân để thu hoạch được lượng lớn tài nguyên, và gần như tất cả đều đổ hết lên trên người mấy con cóc này.
Ở thời điểm hiện tại, hơn trăm con cóc đều có hình thể cực kỳ to lớn, nếu muốn chúng nó trưởng thành, sẽ phải tiêu hao một lượng lớn tài nguyên. Bởi vậy mỗi buổi tối, Lý Thủy Đạo đều sẽ đi đến Vạn Độc Thâm Uyên "Thôn phệ" một lượng lớn tài nguyên bên trong.
Thật ra cách làm tiết kiệm tài nguyên nhất chính là để cho thủ hộ thú hóa thân thành càng nhiều cóc nhỏ hơn, như vậy Hư cảnh tự nhiên sẽ tẩm bổ "Ruồi muỗi" cho chúng, gần như có thể "Tự cấp tự túc".
Rất nhiều tam giai tu sĩ đều coi "Tự cấp tự túc" như một loại trạng thái hoàn mỹ để tu hành.
Có lẽ lối suy nghĩ này đã được tư tưởng nông dân cá thể dẫn dắt, kiểu như nhà có ruộng dâu thì không thiếu y phục, nhà có ruộng tốt thì không thiếu thức ăn, tự thành một vòng tuần hoàn, tự thành một cái hệ thống, từ đó sinh sôi không ngừng.
Mà loại tư tưởng đang dẫn dắt Lý Thủy Đạo lại hoàn toàn trái ngược với nó.
Hắn cho rằng muốn phát triển Hư cảnh thì nhất định phải nhờ đến ngoại lực. Nói đơn giản là, đối với một thế giới bị phong bế, cần dẫn ngoại lực tác động vào, mới có thể tràn ngập sức sống.
Xét về bản chất, nội cảnh, Hư cảnh... chính là thế giới khắc họa triệt để phần nội tâm của một con người.
Mỗi người đều có những nhận thức khác nhau, thì hiển nhiên, con đường tu hành của bọn họ cũng hoàn toàn bất đồng.
Hiện giờ, chỉ cần hắn đi chém giết một con tam giai yêu thú khiến cho yêu đan của nó biến thành “đại dược", là có thể trợ giúp con cóc có hình thể lớn nhất kia vượt qua cửa ải cuối cùng, hoàn thành đột phá.
Đến lúc ấy, hắn cũng có thể bắt đầu tu luyện Thôn Thiên Thiên trong 《 Tiên Thiềm Khí 》rồi.
---
Vạn Độc Thâm giống như một nơi tụ tập toàn bộ những thứ dơ bẩn trong thiên địa này lại vậy. Bởi trong cái Thâm Uyên này, đủ các loại độc vật thi nhau hoành hành. Và một con tam giai Phong Độc Xà với hình thể như núi cao chính là yêu thú cường đại nhất trong đó.
Vào thời điểm ấy, Phong Độc Xà đang đi tuần tra lãnh địa của mình ở bên trong sương độc, đôi mắt đỏ tươi của nó không ngừng lấp lánh u quang.
Nó là "con thú nuôi" mạnh mẽ nhất trong Thâm Uyên này.
Đúng vậy, nó không phải là yêu thú hoang dại, mà là đồng tham còn sót lại sau khi tu sĩ tọa hóa.