Xích Diễm hạp cốc, Vạn Độc Thâm Uyên.
Dung Nham hà cuồn cuộn chảy xuôi, nóng cháy mà cuồng dã.
Ở đây có một loại sinh vật tên là thằn lằn dung nham, cực kỳ giảo hoạt mà độc ác. Chúng thường ẩn núp trong sông dung nham, đợi tu sĩ đi ngang qua, sau đó đột nhiên phát động công kích.
Chợt có một ngày, một con thằn lằn dung nham còn nhỏ bị chuyện gì đó làm kinh hãi, trong lúc hoảng loạn, nó đã chạy trốn tứ phía, nhưng phía trước lại không có đường, chỉ có vách tường nham thạch đen kịt.
Nó hiểu mình đã không còn chỗ nào để trốn nữa, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét thê thảm.
Một bóng đen chậm rãi tới gần, sự tuyệt vọng trong mắt thằn lằn càng sâu. Nhưng ở thời điểm bóng đen kia để lộ ra chân diện mục, đối phương lại là một tu sĩ mặc hắc y.
Tu sĩ này có khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi tới gần con thằn lằn đáng thương này. Con thằn lằn hoảng sợ, lập tức phun ra một quả cầu lửa, đánh úp về phía tu sĩ kia. Tu sĩ nọ không tránh không né, chỉ giơ tay dẫn quả cầu lửa ấy vào trong đan điền của mình.
Đột nhiên lúc này, sau lưng vị tu sĩ ấy lại mơ hồ xuất hiện hư ảnh của một con cóc to lớn. Đôi mắt con cóc này sáng ngời có Thần, phảng phất như chứa đựng cả uy thế của thiên địa.
Bên trong Hư cảnh, một quả cầu lửa vừa mới rạch phá hư không, lao thẳng về phía chân trời, sau đó rơi xuống mặt đất Hư cảnh.
Lại nói, Hư cảnh của các tu sĩ đều tồn tại nhờ vào huyết khí của chính bản thân vị tu sĩ ấy, mặc dù nó là một thế giới, nhưng lại cực kỳ yếu ớt.
Cho nên, tại thời điểm quả cầu lửa này trực tiếp đánh xuống mặt đất, lực phá hoại của nó cũng tương tự như đánh thẳng vào trên thân thể máu thịt của tu sĩ vậy.
Bởi vậy tất cả đám tam giai tu sĩ trên Thiên Nguyên đại lục này sẽ không dùng Hư cảnh để thừa nhận công kích.
Đột nhiên, một con cóc cực lớn thoáng xuất hiện, vươn mình chắn phía trước quả cầu lửa kia. Con cóc này có thân hình to như trái núi, trên làn da thô ráp không ngừng lóe lên vẻ sáng bóng như kim loại, mang đến cảm giác cứng rắn cực kỳ.
Chỉ thấy nó mở cái miệng khổng lồ của mình ra, trực tiếp nuốt quả cầu lửa ấy vào, ngọn lửa bùng cháy trên khóe miệng nó, phát ra tiếng vang "Tê tê".
Nhưng rất nhanh, ngọn lửa ấy đã bị hóa giải thành Âm Dương Nhị Khí thuần túy, hai loại khí này lập tức tiêu tán trong thiên địa, bị phân tách cho toàn bộ thế giới này. Mà thế giới này là Hư cảnh, cũng là nền tảng căn bản cho tu vi của Lý Thủy Đạo.
Thế giới bên ngoài...
Lý Thủy Đạo cảm nhận được Âm Dương Nhị Khí đang nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch của mình, mang đến cho hắn một loại cảm giác sảng khoái mà trước giờ chưa từng cảm nhận được.
Hiệu quả do một quả cầu lửa này mang đến cũng tương đương với trực tiếp đi cắn nuốt một con nhị giai yêu thú, thật là thoải mái.
"Thêm một quả nữa đi!" Lý Thủy Đạo cao giọng hô lên.
Thằn lằn dung nham nghe lời này vào trong tai, lại có cảm giác như vừa được nghe ma âm đòi mạng, trong mắt nó lóe lên một tia sợ hãi đầy nhân tính hóa. Cái đầu nó lắc lư nặng nề, tựa như muốn nói rằng mình đã trống rỗng rồi, không thể phát ra thêm được.
Phải biết rằng, ở bên trong Vạn Độc Thâm Uyên này, cũng chỉ có quả cầu lửa do đám thằn lằn dung nham trong Xích Viêm hạp cốc phun ra, là thứ dễ dàng chuyển hóa thành Âm Dương Nhị Khí nhất.
Đây chính là tài nguyên tu hành mà Lý Thủy Đạo cần.
Bởi vậy hắn tuyệt đối sẽ không tát ao bắt cá, mổ gà lấy trứng, chỉ có sử dụng tiết kiệm mới là kế lâu dài.
Vì vậy, hắn lập tức xoay người rời đi, lại tìm một con thằn lằn dung nham khác.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu, đó là một con thằn lằn có thân hình lớn hơn con vừa rồi, đang nằm rạp bên cạnh hồ dung nham. Bộ giáp trên người nó lóe lên một mảnh hồng quang, phảng phất như đã hóa thân thành dung nham rồi.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, bước chân nhẹ nhàng, cả người giống như một con u linh tới gần chú thằn lằn nọ.
Tới gần, rất gần, rất gần.
Ầm!
Lý Thủy Đạo đánh mạnh một quyền vào mặt thằn lằn, lực lượng to lớn, dường như có thể đánh nát cả một hòn núi đá.
Con thằn lằn thống khổ gào thét một tiếng, thân thể to lớn bị đánh nghiêng sang một bên. Nhưng nó hoàn toàn không có ý định từ bỏ chống cự mà chạy trốn, chỉ thấy thân thể cao lớn khẽ vặn vẹo một hồi, nó mở cái miệng to như chậu máu của mình ra, một cỗ quả cầu lửa dung nham hung hăng bắn nhanh ra.
Sau lưng Lý Thủy Đạo lại xuất hiện hư ảnh một con cóc cực lớn, cảnh tượng vừa nãy lập tức tiếp diễn, quả cầu lửa dung nham kia nhanh chóng biến mất, ngay cả góc áo của Lý Thủy Đạo cũng không đốt được.
Dường như con thằn lằn này đã bị một cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời, nó cũng không biết nên làm như thế nào nữa.
Lý Thủy Đạo nhún chân một cái, cả người như một mũi tên bắn tới, lại tung một cước nặng nề đá vào phần bụng thằn lằn. Con thằn lằn kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị hắn đá bay ra ngoài, nặng nề nện xuống đất.
Thằn lằn dung nham ăn xong một cước, lại bi phẫn há miệng, phun một quả cầu dung nham khác về phía Lý Thủy Đạo. Quả cầu lửa này nhanh chóng phá tan lực cản của không khí, mang theo hơi thở nóng bỏng và hủy diệt.
Sau lưng Lý Thủy Đạo lại xuất hiện hư ảnh con cóc khổng lồ. Cứ như vậy, quả cầu lửa dung nham kia lại biến mất, giống như vừa bị ai đó trộm đi vậy.
"Tốt! Thật không tồi, tiếp tục phun đi." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt hưng phấn, lại lần nữa xông lên.
Thằn lằn dung nham: "..."
...truyen/y/y/pro...
Lãnh Nguyệt Kiếm phủ, Độc Long lĩnh.
Trong đình viện, Lý Thủy Đạo đang nhắm mắt khoanh chân, đắm chìm trong tu luyện dưới gốc cây cổ thụ khô héo.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt hắn, cũng nhẹ nhàng phủ lên đó một tầng ánh sáng màu vàng kim.
Dường như khí tức xung quanh cũng lưu chuyển theo nhịp hô hấp của hắn.
Vào thời điểm này, Âm Dương Nhị Khí trong cơ thể Lý Thủy Đạo đang chậm rãi vận chuyển, giống như hai con linh xà không ngừng uốn lượn, đan xen triền miên.