"Ộp ộp ộp ộp..." Bích ngọc thiềm thừ gấp đến khó nhịn nổi, lại tiếp tục lên tiếng thúc giục Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo cũng chiều theo ý nó, nhanh chóng ném viên yêu đan trong tay ra.
Con bích ngọc thiềm thừ chỉ có kích cỡ bằng bàn tay kia lập tức dốc toàn lực mà mở miệng, một ngụm trực tiếp nuốt viên yêu đan vào.
Yêu đan trơn nhẵn, vừa chạm vào miệng thiềm thừ, đã như chìm vào vô tận thâm uyên, lập tức biến đâu không thấy...
Chỉ trong nháy mắt, thân thể thiềm thừ khẽ run lên, tựa như nó đã cảm nhận được lực lượng bên trong yêu đan.
Không khí xung quanh bắt đầu rung động, một luồng khí tức cường đại chậm rãi phát ra, vờn quanh thân thể bích ngọc thiềm thừ.
Dù khí tức của bích ngọc thiềm thừ đang dần dần trở nên mạnh mẽ, nhưng vẫn như trước, nó chưa thể đột phá cửa ải trước mắt được, càng quan trọng hơn là độc tính chưa được tăng cường.
Phải biết rằng, đồng tham của Ngũ Độc môn cần phải ăn nhiều độc vật, mới có thể gia tăng độc tính.
Nếu đồng tham Ngũ Độc môn lại không có độc tính, chỉ có tu vi, chẳng phải rất buồn cười hay sao?
Kể cả tu vi của bích ngọc thiềm thừ có cao thật, cũng không thể ném một con cóc chỉ lớn bằng bàn tay như nó, đến đánh xáp lá cà với một con hung thú khổng lồ như Thanh Lân Thú.
Có lẽ đã cảm nhận được ý niệm của Lý Thủy Đạo, chỉ trong phút chốc, bích ngọc thiềm thừ đột nhiên bành trướng lên, tựa như được thổi phồng, nó nhanh chóng biến thô, thành lớn, biến cường, thành mạnh.
Chỉ trong nháy mắt sau, thân hình nhỏ xinh bằng bàn tay kia đã biến to bằng cái thớt.
Nó bắt đầu tản một luồng khí tức rung động lòng người ra bốn phía.
Làn da vốn có màu xanh nhạt trong suốt lập tức biến mất đâu không thấy, lại trở thành hoa văn hình vảy màu nâu.
Thân hình nó cường kiện, đường nét cơ bắp căng khít hữu lực, tựa như được điêu khắc từ đá cẩm thạch.
Lúc này, từ bên trong yêu nhãn của thiềm thừ lóe lên quang mang màu xanh lá, yêu khí phát tán ra ngoài, khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề khó tả.
Sau đó, con thiềm thừ nọ chợt mở cái miệng rộng to lớn của mình ra, hàm trên hàm dưới đều có những chiếc răng sắc nhọn, đan xen dày đặc như đao trận...
Tại một nhà khách điếm thuộc Lưu Vân trấn, ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong, chiếu sáng cả gian phòng.
Lâm Duẫn Chí từ từ tỉnh lại, chợt phát hiện trên người mình bị trói chặt bởi một sợi dây thừng mỏng manh, nhưng chắc chắn, khiến toàn thân không thể động đậy được.
Gã muốn la lên lại phát hiện yết hầu khô khốc, hoàn toàn không phát ra được một chút âm thanh nào.
Trong phòng có hai người mặc hắc y, một nam một nữ, bọn họ đều đeo mặt nạ được đặc chế bằng trúc, có vẻ cực kỳ thần bí.
Một trong hai người thần bí nọ cầm trên tay một chiếc chén sức, bên trong chén sứ có đựng một loại nước thuốc màu vàng.
Hắn đi đến trước mặt Lâm Duẫn Chí, bắt đầu rót thuốc.
Lâm Duẫn Chí có chút hoảng sợ, gã cố gắng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa sợi dây thừng đang trói buộc trên người càng trở nên chặt chẽ, không thể đào thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ dốc thứ nước thuốc kia vào trong miệng của mình.
Sau khi dược tề tiến vào, một luồng khí tức kỳ lạ nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể Lâm Duẫn Chí. Gã cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, tựa như đã bay lên mây, vừa sung sướng vừa có chút mơ hồ.
Rất nhanh, trên mặt Lâm Duẫn Chí đã lộ ra biểu cảm vô cùng quái dị, nụ cười tươi tắn, nhưng lại kiêu ngạo tự đắc, không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì.
Gã lập tức nhắm hai mắt lại, giống như bản thân đang ở trên tiên cảnh.
Người thần bí đeo mặt nạ bằng trúc nọ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, chăm chú nhìn vào Lâm Duẫn Chí. Ngay từ đầu, cho đến lúc hắn nhìn thấy Lâm Duẫn Chí đã bị hiệu quả của dược tề mê hoặc, trong mắt chỉ có một sắc thái duy nhất, đó là lạnh lùng thâm trầm.
Lâm Duẫn Chí đang chìm đắm trong khung trời dày đặc sương mù, đã trở thành một thằng ngốc chỉ cần hỏi sẽ đáp.
Lý Thủy Đạo cầm Huyết Vân Ngọc Khuê trong tay, bắt đầu hỏi về lai lịch của vật này...
Mười bảy năm trước.
Lão gia tử Lâm gia là Lâm Viễn Tu, vì đột phá bình cảnh tu luyện Dung Linh cảnh hậu kỳ, đã miệt mài đi tìm hiểu, thăm dò những nơi bí mật, cuối cùng là xâm nhập vào một ngôi mộ cổ.
Ngôi mộ cổ đó tuyệt không thuộc về phàm nhân, bởi vì nơi này có dấu chân của tu tiên giả từng lưu lại.
Cơ quan trong mộ rất mạnh, chi chít cạm bẫy.
Bảy tên tu sĩ Dung Linh cảnh của Thanh Lân đường cùng lúc xâm nhập vào trong đó, ngay lập tức, cơ quan ở chỗ sâu trong mộ cổ bị kích hoạt, chốc chốc lại phát sinh tình huống phong lôi cùng động, chốc chốc lại gặp phải khó khăn núi sụt đất lún, nơi bọn họ đi tới, bước bước đều hung hiểm dị thường.
Cuối cùng, chỉ còn lại ba người thành công sống sót, mà lão gia tử Lâm Viễn Tu lại đạt được một khối Ngọc Khuê đỏ như máu.
Khối Ngọc Khuê này toàn thân màu huyết hồng, tuy vẻ ngoài của thứ này rất bình thường, nhưng lão gia tử Lâm Viễn Tu lại coi nó là chí bảo, một mực giữ kín như bưng, không ngừng nghiên cứu...
Trải qua một đoạn thời gian nghiên cứu...
Lão gia tử Lâm Viễn Tu phát hiện, chỉ cần mình rót pháp lực vào bên trong Huyết Văn Ngọc Khuê, cùng với đặt nó chìm xuống giếng nước dưới ánh trăng, là có thể lý giải được bí mật bên trong.
Mỗi khi ánh trăng vương đầy giếng nước, mặt nước bình tĩnh không rung, biến hóa kỳ lạ lại xuất hiện.
Trên mặt giếng sẽ xuất hiện những văn tự thâm sâu, lão gia tử Lâm Viễn Tu vội vàng ghi chép lại những văn tự này, cuối cùng đạt được truyền thừa《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》 hoàn chỉnh.
《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》 chính là một môn công pháp ma đạo mạnh mẽ.
Chỉ thông qua đôi câu vài lời truyền thừa trên công pháp, đã có thể thấy được lốm đốm.
Muốn tu công pháp này phải có được Bạch Cốt Huyết Nô, khi chiến đấu cùng người, Bạch Cốt Huyết Nô có thể hóa thành huyết quang ma thú, tiến vào trong cơ thể địch nhân, hấp thu năng lượng sinh mệnh và huyết dịch tinh hoa của kẻ nọ, cũng có thể chuyển hoán lực lượng cho tu luyện giả, khiến cho thực lực của tu luyện giả nhanh chóng tăng lên.
Nhưng Lâm Viễn Tu lại không thể tự mình tu luyện môn công pháp này.
Bởi vì muốn tu luyện Huyết Ma Bạch Cốt Công, cần phải có một con Bạch Cốt Huyết Nô làm đồng tham, nhưng đồng tham của lão chính là một con Thanh Lân Thú dài ba trượng, đồng tham lại không thể đổi mới…
Chuyện này đã khiến Lâm Viễn Tu tiếc nuối vô cùng.