Trong lòng Hắc Hồ lão nhân vô cùng lo lắng, lão biết giờ phút này, mình nhất định phải duy trì tỉnh táo, nhất định phải làm cho Lý Thủy Đạo tin tưởng vào mình.
Đây là con đường sống duy nhất!
Dù ba con yêu thú thủ hộ mạnh nhất bên trong Hư cảnh của lão bị giết, thì ngay cả một cái nhíu mày, lão cũng không được biểu lộ ra ngoài.
=tr.uyen.y.y=
Thế giới bên ngoài.
Trong đình viện tại Lãnh Nguyệt Kiếm phủ.
Một cái hồ lô màu đen to lớn đang lẳng lặng nằm trên phiến đá xanh, cái miệng hồ lô mở rộng, hệt như cửa hang đen ngòm đi thông đến một thế giới khác.
Sau khi Lý Thủy Đạo hóa thành một luồng lưu quang chui vào miệng hồ lô, nhạc phụ của hắn là Lam Trí Uyên vẫn đứng tại chỗ, khẽ vuốt chòm râu dưới cằm, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ như đã đạt được mục đích.
Lát sau, một chùm sáng năng lượng màu đen, trực tiếp đâm rách lớp vỏ bên ngoài hắc hồ lô, nhưng rất nhanh, đã tiêu tán.
Luồng lực lượng kinh khủng này khiến Lam Trí Uyên ngạc nhiên vô cùng, cũng nghi hoặc hông thôi. Ông ta đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở vừa xuất hiện trên lớp vỏ ngoài của hồ lô đen, mơ hồ thấy được một thế giới kỳ quái bên trong.
Hoàn toàn chính xác, đó là Hư cảnh!
"Tiểu tử này, tiến vào Hư cảnh không bao lâu, lại có thể phá vỡ vách ngăn của thế giới rồi?" Lam Trí Uyên âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Chứng kiến cảnh tượng này, coi như ông ta đã có thêm một nhận thức mới về thực lực của Lý Thủy Đạo rồi.
Phải biết rằng, nếu Hư cảnh dựa vào huyết khí của tu sĩ, đương nhiên vách ngăn giới của nó sẽ cực kỳ yếu ớt, nhưng một khi Hư cảnh đã dựa vào thiên địa chi khí, thì trình độ kiên cố của nó sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ, đến khó có thể tưởng tượng nổi.
Dưới tình huống bình thường, hầu hết các loại công kích thuộc cấp bậc tam giai đều khó có thể phá vỡ được vách ngăn giới, nhưng Lý Thủy Đạo lại làm được điều này, trong khi ngay cả bản thân Lam Trí Uyên cũng không làm được.
Cũng may mắn, lỗ hổng kia đang được thiên địa chi khí tự nhiên chữa trị lại nhanh chóng, chuyện này làm Lam Trí Uyên đang đứng bên ngoài cũng khẽ thở dài một hơi.
Bởi vì tình huống ấy có nghĩa là Hắc Hồ lão tẩu vẫn đang nắm giữ cục diện trong tay.
Nhưng ông ta vốn không biết, hiện giờ Lý Thủy Đạo và Hắc Hồ lão tẩu đang bàn điều kiện bên trong Hư cảnh, đã sớm không còn chiến đấu kịch liệt nữa.
Mà một kích phá vỡ vách ngăn giới kia, đương nhiên là một kích khủng bố do Lý Thủy Đạo mô phỏng Tử Dương 'Lực Tướng', đánh ra.
Lam Trí Uyên ở bên ngoài chờ đợi hồi lâu, nhưng cuộc chiến bên trong lại chậm chạp không đi đến kết thúc. Trong lòng ông ta rất lo lắng, không biết khi nào cuộc chiến này mới có thể kết thúc.
Kết quả mà ông ta đang mong chờ chính là Lý Thủy Đạo bị trục xuất khỏi Hư cảnh, sau đó Hắc Hồ lão tẩu hiện thân và thu hồi Hư cảnh của mình.
Đương nhiên vẫn còn hai loại khả năng khác nữa.
Một là Lý Thủy Đạo chém giết Hắc Hồ lão tẩu, Hư cảnh của lão tự bạo, thiên địa chi khí phát sinh động tĩnh khác thường, nhưng hiện giờ thiên địa nhị khí đang trong trạng thái ổn định, chứng tỏ Hắc Hồ lão tẩu vẫn còn sống.
Hai là Hắc Hồ lão tẩu đã chém giết Lý Thủy Đạo, nhưng kết quả như vậy, tất nhiên Hư cảnh sẽ thoát ly thiên địa nhị khí, Hắc Hồ lão tẩu chậm rãi hiện thân.
Vấn đề là bất kể loại tình huống nào trong ba loại kia cũng không biểu hiện ra như hiện tại.
Lam Trí Uyên không thể chịu đựng được thứ cảm giác mù mờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra này.
Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta đã hạ quyết tâm, cũng lập tức hóa thành một luồng lưu quang, chui vào trong miệng hồ lô đen.
...
Đây là lần đầu tiên Lam Trí Uyên bước vào Hư cảnh của Hắc Hồ lão tẩu, cảnh sắc lập tức mở rộng ra trước mắt, mọi thứ giống hệt như một bức tranh kéo dài không dứt.
Có rừng rậm, có ao độc, có hoang mạc, cũng có sa mạc, mỗi một khu vực ở nơi này đều tràn ngập sinh mệnh lực và sắc thái độc đáo riêng biệt.
Ông ta vô cùng thán phục sự phong phú và tráng lệ của thế giới này, so với thế giới Hư cảnh hoang vu của bản thân, nơi này tuyệt đối là phồn hoa gấp vạn lần.
Đứng trước nơi này, Lam Trí Uyên không khỏi cảm thán một tiếng, nếu khổ tu mấy trăm năm mà có thể xây dựng nên một thế giới Hư cảnh phồn hoa như vậy, thì coi như ước nguyện trong lòng đã thỏa rồi.
Cảnh sắc đúng là không tệ, nhưng người đâu?
Lam Trí Uyên đưa mắt quan sát khắp Hư cảnh cũng không phát hiện ra Hắc Hồ lão tẩu và Lý Thủy Đạo.
Có thể là Lý Thủy Đạo đã bị giết, sau đó Hắc Hồ lão tẩu trốn đi rồi, nếu không Hư cảnh này tuyệt đối không thể tồn tại bình thường như vậy được.
Ngay khi Lam Trí Uyên đang định đi tìm người, đột nhiên lão lại nghe thấy tiếng gọi của Hắc Hồ lão tẩu: "Ông bạn già Trí Uyên, mau đến sơn cốc này."
Lam Trí Uyên thuận theo phương hướng thanh âm truyền đến để nhanh chóng bay tới một khu sơn cốc nho nhỏ được che giấu vô cùng tốt.
Trong sơn cốc có một mảnh sương mù lượn lờ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy rất nhiều vại rượu được phân bố rải rác ở hai bên sơn cốc.
Nơi này lại là một cái hầm rượu.
Trong sơn cốc truyền đến giọng nói vui vẻ của Hắc Hồ lão tẩu: "Ông bạn già Trí Uyên, mau tới nơi này, có rượu ngon đang chờ ngươi."
Sau khi miệt mài đi theo hướng âm thanh phát ra, cuối cùng Lam Trí Uyên cũng tìm được bọn họ.
Lý Thủy Đạo đang có mặt ở đây, chỉ thấy hắn vô cùng bận rộn chuyển những vò rượu ở nơi này vào trong Hư cảnh của mình, mà Hắc Hồ lão tẩu lại đứng một bên cười nịnh nọt, tựa như bản thân lão rất tán thưởng hành động của Lý Thủy Đạo vậy.
Lam Trí Uyên nhìn mà ngơ ngác.
Động tác của Lý Thủy Đạo cực nhanh, chỉ chớp mắt một cái, hắn đã thu hết toàn bộ những vại rượu ở trong sơn cốc rồi.
"Đến đây, đến đây... Chúng ta cùng nhau uống một chén nào." Hắc Hồ lão tẩu nhiệt tình mời mọc.
Vẻ mặt Lam Trí Uyên đầy mờ mịt: Chẳng lẽ người không cần giải thích một chút gì sao? Vì sao lại phải tặng rượu cho Lý Thủy Đạo?