Độc Thủ lão nhân trấn an: "Hiền đệ, ngươi là tam giai tu sĩ, dù tốc độ không bằng được Vô Tướng Chân Quân, nhưng nếu toàn lực thi triển độn thuật, thì trong thời gian ngắn, đối phương cũng khó lòng mà đuổi kịp. Ngươi cứ yên tâm rời đi thôi."
Ánh mắt Lý Thủy Đạo chớp động: "Ta hiểu rồi, là do ta sơ suất, ta đã biết mình nên làm như thế nào rồi."
Dứt lời, Lý Thủy Đạo lập tức xoay người định rời đi, nhưng Độc Thủ lão nhân lại vội vàng gọi hắn lại: "Hiền đệ, khoan đã!"
Lý Thủy Đạo dừng bước, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Độc Thủ lão nhân.
Độc Thủ lão nhân mỉm cười: "Ngươi biết vị trí tổng đà Nam Hải của Tử Dương môn chúng ta ở đâu không?"
"Chuyện này... Ta thật sự không biết." Lý Thủy Đạo lắc đầu nói.
"Ta sẽ để Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh đưa ngươi qua bên đó." Độc Thủ lão nhân có vẻ khá nhiệt tình.
Lý Thủy Đạo nghe xong, chân mày càng thêm nhíu chặt, hắn chần chờ nói: "Cái này... Cái này thì không cần đâu."
Độc Thủ lão nhân xua tay: "Cần. Nếu ngươi gặp Vô Tướng Chân Quân, thì có hai người bọn họ ở đây cũng có thể tranh thủ cho ngươi một chút thời gian chạy trốn."
"Vậy... Đa tạ Độc Thủ lão huynh." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt cảm kích, nói.
Độc Thủ lão nhân giữ Lý Thủy Đạo ở lại đó, còn bản thân lão nhanh chóng đi tìm Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh.
Nói là nói như vậy, nhưng khi đến trước mặt hai người này, Độc Thủ lão nhân lại nhỏ giọng dặn dò: "Tiểu tử Lý Thủy Đạo này quá mức lỗ mãng, không ngờ lại chọc đến Vô Tướng Chân Quân, còn muốn kéo cả Tử Dương môn chúng ta vào. Các ngươi đưa hắn đi Nam Hải... Sau đó, trên đường đi nhớ tìm một nơi nào đó bí mật để kết liễu hắn. Nhớ kỹ! Hắn là huynh đệ tốt của ta, có ân với lão phu, ta không hy vọng trước khi chết hắn phải chịu bất cứ sự tra tấn nào."
Xích Hạt Tôn Giả lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Nếu hắn đã đáng hận như vậy, vì sao không động thủ ở chỗ này?"
Độc Thủ lão nhân trừng mắt liếc gã, ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
"Ngu xuẩn! Trên người Lý Thủy Đạo có hồn đăng, nếu hắn tử vong ở chỗ này, chẳng phải vị trí phân đà Hắc sơn chúng ta sẽ bị bại lộ sao?" Bạch Xà Nho Sinh ở một bên mở miệng giải thích.
Tới tận lúc này, Xích Hạt Tôn Giả mới lộ vẻ mặt giật mình hiểu ra.
"Mau đi đi, đừng để huynh đệ Lý gia của ta chờ lâu, nhớ kỹ nhất định phải đưa hắn đi xa mới ra tay động thủ." Độc Thủ lão nhân lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh đồng loạt ôm quyền rời đi.
"Lý gia huynh đệ, đà chủ cố ý để chúng ta đưa ngươi tiến đến tổng đà ở Nam Hải, đi gặp Tử Dương Thần Quân." Xích Hạt Tôn Giả nhiệt tình nói.
Bạch Xà Nho Sinh cũng theo sát phía sau: "Đúng vậy, đây là một cơ hội khó được. Tử Dương Thần Quân chính là đệ nhất cao thủ của bổn môn, có được pháp lực vô thượng. Chỉ cần ngài vừa ra tay, Vô Tướng Chân Quân cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi."
"Đã như vậy, thì phiền hai vị đạo hữu dẫn đường." Lý Thủy Đạo ôm quyền khiêm tốn nói.
Ba luồng độn quang nhanh chóng bay khỏi Phong Ngân tự.
Độc Thủ lão nhân nhìn theo bóng dáng độn quang của bọn họ đi xa, trong ánh mắt toát ra vẻ đau thương nhàn nhạt. Lão cũng không muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy, nhưng lại không thể không làm như vậy, nếu mềm lòng một chút, Phong Ngân tự này nhất định sẽ sớm bại lộ trong tầm mắt của Vô Tướng Chân Quân.
Theo kế hoạch của Độc Thủ lão nhân, lão sẽ ở lại bên trong Phong Ngân tự này khổ tu đến tứ giai, và trong khoảng thời gian đó, lão tuyệt đối không hy vọng nơi này sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Và bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn có thể ngăn cản đạo đồ của lão đều phải bị tiêu diệt. Người ta nói, ngăn cản đạo đồ của người cũng như giết phụ mẫu của họ, loại chuyện này tuyệt đối không có bất cứ khoảng trống nào để thỏa hiệp!
"Lý huynh đệ... ngươi lên đường bình an." Độc Thủ lão nhân khẽ vẫy tay vĩnh biệt ân nhân của mình.
=dg: Tách Trà Thanh Xuân=
Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh dẫn theo Lý Thủy Đạo rời khỏi phân đà của Tử Dương môn tại Phong Ngân Tự, Hắc sơn, sau đó một đường bay nhanh về hướng Nam.
Dọc dường đi, Lý Thủy Đạo đều trầm mặc ít nói, lộ vẻ tâm sự nặng nề.
Dường như Xích Hạt Tôn Giả đã nhìn ra tâm tư của hắn, mới mở miệng an ủi: "Lý huynh đệ, người sống trên đời, sinh tử có số. Ngươi không cần phải quá mức lo lắng, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được."
Bạch Xà Nho Sinh vốn tao nhã lễ độ, cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, Lý huynh đệ, ngươi có ân tình lớn lao đối với Tử Dương môn và phân đà chủ của chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ dốc toàn lực tới bảo vệ ngươi rồi. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để một mình ngươi phải đối mặt với nguy hiểm."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, lập tức cảm kích nói: "Đa tạ hai vị đạo hữu. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, Lý Thủy Đạo ta cũng tuyệt đối sẽ không làm rùa đen rút đầu."
Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý mà gật gật đầu.
Dưới ánh hoàng hôn, ba người tiếp tục tiến về phía trước.
Khoảng hai giờ sau, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, bọn họ cũng đi tới một dải núi vắng người. Xích Hạt Tôn Giả lập tức dừng phi độn, Bạch Xà Nho Sinh cũng hạ thấp độn quang theo.
Lý Thủy Đạo đáp xuống đỉnh núi, đưa mắt nhìn quanh bốn phía: "Hai vị huynh trưởng, gần đây có nguy hiểm gì sao?"
Khóe miệng Xích Hạt Tôn giả khẽ nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị: "Nguy hiểm thì không, chỉ có phân đà chủ bảo chúng ta nên tiễn ngươi một đoạn đường, mà vị trí này rất thích hợp."
Lý Thủy Đạo sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"
Bạch Xà Nho Sinh mỉm cười giải thích: "Ý là tiễn ngươi lên đường đó."
"Lý đạo hữu, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi phải chịu thống khổ đâu."
Vừa dứt lời, gương mặt Xích Hạt Tôn Giả đã để lộ ra một tia dữ tợn, quanh thân thể bắn ra một mảnh lam quang sáng chói, vầng trăng màu lam cực lớn hiển hiện sau lưng gã, không ngừng tản ra một vầng hào quang thần bí mà lạnh lùng.