Phong Ngân tự.
Bên cạnh Thập Phương Cao Tháp, có một bức tường đá cổ xưa đã bị năm tháng ăn mòn.
Trên bề mặt bức tường này có đủ các loại thực vật kỳ lạ đeo bám, có dây leo, rong rêu, hoa dại, cũng có dây thường xuân. Những loại thực vật này chen chúc nhau sinh trưởng giữa những khe đá, tạo thành một quần thể sinh thái cỡ nhỏ sinh cơ bừng bừng.
Trên thực tế quần thể sinh thái này đã phát sinh biến hóa, bởi vì ở thời điểm hiện tại, còn có một sợi dây leo màu xanh nhạt, đang ẩn giấu cực kỳ bí mật trong mảnh thực vật rậm rạp này.
Bên trên sợi dây leo đó lại mọc ra một con mắt như người, đôi mắt nhỏ ấy chuyển động nhanh như chớp, không ngừng dùng ánh mắt hiếu kỳ của mình, quan sát hết thảy mọi thứ chung quanh.
Ở phía trên sợi dây leo này, có treo một cái hồ lô màu đen lớn bằng bàn tay. Cái hồ lô này đang bị một lớp dây thường xuân thật dày bao trùm lấy, hoàn toàn che giấu đi. Miệng hồ lô màu đen mở rộng, phảng phất như đã nối liền với một thế giới khác.
Sợi dây leo kia cũng trực tiếp cắm vào trong miệng hồ lô, tiến vào một cánh cửa đi thông đến một mảnh thiên địa vô cùng tĩnh mịch khác.
...
Hư cảnh của Lý Thủy Đạo.
Một cây dây leo vừa rơi xuống từ trên trời, có cảm giác nó như một sợi dây ràng buộc bên trong thiên địa, nối liền giữa mặt đất và bầu trời. Cây dây leo này có màu xanh biếc, phiến lá rậm rạp, không ngừng lóe lên một vầng hào quang lộng lẫy thần bí.
Khi cây dây leo kia chạm vào mặt đất, nó lại nhanh chóng hóa thân thành một cô nương chừng mười hai tuổi, có dáng người thướt tha, eo nhỏ ngực rộng, phảng phất như một con tinh linh nửa người nửa cây.
Làn da màu xanh lục nhạt của nàng và dáng người thướt tha kia lại hòa hợp đến kỳ lạ, thậm chí còn tôn lên vẻ đẹp cho nhau. Hai mắt nàng trong suốt sáng ngời, phảng phất như có thể thấy rõ hết thảy mọi huyền bí trên thế gian.
Nữ tử kia nhẹ nhàng cúi người xuống, dùng đôi bàn tay với những ngón tay nhỏ nhắn như lá liễu, mềm mại vô cùng của mình, che kín đôi mắt của Lý Thủy Đạo.
Lúc này Lý Thủy Đạo đang khoanh chân ngồi xếp bằng, thông qua cây "Thông Thiên Mạn Đằng" trực tiếp liên kết Hư cảnh với thế giới bên ngoài, để trông thấy hết thảy mọi tình huống đang phát sinh bên ngoài Hư cảnh.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười thâm bất khả trắc: "Hết thảy mọi đạo pháp trên thế gian đều là cơ duyên, bởi nó dựa vào cơ duyên xảo hợp mà tự thành đạo pháp."
Giọng nói của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, lại mang theo vẻ cảm khái rõ rệt: "Nếu ta không mở rộng Hư cảnh, để mặc cho ngươi tiến vào… nếu không có linh thực biến hóa chi thuật của ngươi… nếu không có pháp bảo hồ lô màu đen này, sao có thể phát sinh một loại cơ duyên xảo hợp như thế? Môn đạo pháp này nên gọi là gì sẽ thích hợp hơn?"
Khóe miệng Khâu Lan Anh đang trong trạng thái nửa người nửa thụ, giống hệt một con tinh linh màu xanh lá cũng cong lên, nở rộ một nụ cười, nói: "Gọi là Thông Thiên Chi Nhãn đi."
"Hay! Rất hay... Có Thông Thiên Chi Nhãn, ta sẽ không đến mức bị bịt kín hết mọi con đường thăm dò thông tin khi ở bên trong Hư cảnh này. Ngươi cứ tiếp tục giám sát ngoại giới, ta vẫn còn rất nhiều chuyện lớn cần làm. Nếu bên ngoài xảy ra động tĩnh, ta lại đến xem."
Khâu Lan Anh yên lặng gật đầu, nàng nhẹ nhàng buông bàn tay đang che lấy hai mắt Lý Thủy Đạo ra, giải trừ linh thực đạo pháp: Thông Thiên Chi Nhãn.
Thân hình Lý Thủy Đạo khẽ động, đã hóa thành một luồng độn quang màu tím nhạt, nhanh chóng đã tiến lại gần hồ sen ngàn mẫu.
Nơi này, có ba con cóc vừa được ăn "đại dược" do Lý Thủy Đạo luyện chế. Ở thời điểm hiện tại, trên người chúng nó đã bốc lên một mảnh yêu lực thông thiên, khí tức bành trướng, đang trong quá trình tấn cấp tam giai.
Rất nhanh, chúng nó sẽ thăng cấp thành Thôn Thiên Cự Cáp, đến lúc ấy, năm con Thôn Thiên Cự Cáp sẽ thay phiên hấp thu Tử Nhật, thực lực của Lý Thủy Đạo sẽ đột nhiên tăng mạnh.
...
Trong ánh chiều tà, một luồng độn quang bàng bạc trực tiếp cắt ngang qua chân trời, lại như một ngôi sao băng buông xuống mặt đất.
Độn quang dần dần tán đi, để lộ ra một lão giả mặc áo bào màu tím ở bên trong, người này chính là Tử Lâm Tán Nhân.
Tử Lâm Tán Nhân đưa mắt nhìn tòa Thập Phương Cao Tháp trước mắt.
Tòa tháp này có phong cách kiến trúc vô cùng đặc biệt, hoàn toàn khác hẳn kiến trúc của Thiên Nguyên đại lục.
Trên thân tháp lóe lên một loại màu sắc hắc ám vô cùng, thâm thúy tột độ, phảng phất như nó có thể cắn nuốt hết thảy mọi ánh sáng xung quanh. Những đường nét bén nhọn trên thân tháp cũng mang đến hiệu quả khác thường, như thể vô số mũi nhọn này có thể đâm thủng cả linh hồn con người.
Nhất là một tấm kính màu tím đen được gắn trên đỉnh tháp kia, nó càng thêm quỷ dị, thậm chí còn khiến lòng Tử Lâm Tán Nhân sinh ra một tia hàn ý, tựa như thứ này đã khơi dậy một vài ký ức xa xưa vốn đang ẩn sâu bên trong đáy lòng lão.
"Hoang giới Cức Ma?" Sắc mặt Tử Lâm Tán Nhân đại biến, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Đúng vào lúc này, một lão nhân mặc đồ đen chậm rãi bước đến, cất giọng khàn khàn hỏi: "Đạo hữu, sao không kết thiện duyên với bọn ta?"
Trên mặt Tử Lâm Tán Nhân lộ ra vẻ chán ghét, lão cười lạnh nói: "Kết duyên cùng đám người Hoang Giới Cức Ma các ngươi sao? Đúng là nực cười! Chịu chết đi!"
Tử Lâm Tán Nhân vốn là tứ giai Vô Tướng Chân Quân, thực lực mạnh mẽ khiến người ta líu lưỡi. Dù trước mắt có gần hai mươi tên tam giai tu sĩ, lão cũng không thèm để vào mắt.
Chỉ thấy khí tức phun trào quanh người Tử Lâm Tán Nhân và linh khí chung quanh nhanh chóng đan xen vào nhau, hóa thành một luồng khí lưu ngũ sắc, liên tục lóe lên một mảnh hào quang quỷ dị.
Lão cầm trong tay năm cây châm màu sắc rực rỡ, phảng phất như đang khống chế Ngũ Hành chi lực. Năm cây châm này chính là pháp bảo của lão, tương ứng với ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, mỗi một cây đều có năng lực đặc biệt của riêng mình, có thể tạo thành trận pháp với uy lực vô cùng.
Độc Thủ lão nhân cũng để lộ ra dáng người mạnh mẽ, phía sau lưng có một vầng Tử Nhật hư ảo, không ngừng tản ra quang mang nóng bỏng.
-tru/yện#y#y-