Đinh Ngọc Phượng nhìn Lý Thủy Đạo ở ngay trước mắt, trong lòng kinh ngạc đến khó có thể thốt nên lời. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, hỏi: "Chàng đã ở rể Lam gia, sao còn tới tìm ta?"
Lý Thủy Đạo nghe được lời này, cũng không định giải thích gì thêm, mà trực tiếp leo lên giường đá của Đinh Ngọc Phượng.
"Đừng! Chàng muốn làm cái gì?" Đinh Ngọc Phượng có vẻ bối rối, nhưng lời nói của nàng chẳng có chút tác dụng gì.
"Giữa ta và chàng đã sớm định trước là vô duyên rồi."
"A!"
Lý Thủy Đạo tu luyện 《 Tiên Thiềm Khí 》 đã đạt đến tiểu thành, có thể nói là sức lực lớn vô cùng, trong khi tu vi của Đinh Ngọc Phượng chỉ vẹn vẹn là nhị giai, căn bản không lay chuyển được hắn, chỉ hai - ba chiêu, nàng đã bại trận.
"Duyên phận là do trời định, nhưng cũng do con người quyết định. Lần này ta đến đây chỉ hy vọng có thể nối lại tiền duyên với nàng." Lý Thủy Đạo ôn tồn nhắn nhủ.
Lý trí của Đinh Ngọc Phượng nói cho nàng biết mình nên từ chối hắn, nhưng thân thể và tình cảm của nàng lại đang nghênh đón đối phương, thậm chí còn hân hoan đáp lại kịch liệt.
Thật lâu sau đó...
Lý Thủy Đạo nghiêng người dựa vào chiếc giường đá, ánh mắt thâm thúy, giống như bên trong đang ẩn giấu cả một trời sao. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Đinh Ngọc Phượng đang rúc vào lồng ngực hắn, giống như một chú nai con dịu dàng ngoan ngoãn.
"Một vị Vô Tướng Chân Quân của Lam gia đã vẫn lạc." Giọng nói trầm thấp mà hữu lực của Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như một cơn gió mơ hồ.
"Là vị Chân Quân nào?" Đinh Ngọc Phượng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, vội vàng hỏi, thanh âm của nàng tựa như một cành liễu mỏng manh trong gió.
"Ta không quen người kia." Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một chút đăm chiêu: "Chỉ nhớ là trong lúc hắn múa Ngũ Sắc Thần Châm, trực tiếp bố trí nên một tòa trận pháp giống như những sợi xiềng xích vô hình, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Đáng tiếc, lại bị Hoang Thần Cức Ma dễ dàng phá vỡ, cuối cùng thân thể huyết nhục bị đối phương hung hăng đánh nổ, Hư cảnh hóa thành ảo ảnh, bao phủ nửa chân trời."
"Đó là ảo cảnh từng xuất hiện trên Phong Ngân tự sao?" Trong mắt Đinh Ngọc Phượng lóe lên một tia kinh hãi, thân hình hơi nghiêng về phía trước, vội vàng hỏi thêm.
"Không sai." Lý Thủy Đạo gật gật đầu.
"Trong tộc đã sớm có lời đồn, nói rằng Phong Ngân tự sinh ra ảo ảnh, hơn phân nửa là có Vô Tướng Chân Quân vẫn lạc, nhưng thật không ngờ, đó lại là Chân Quân của Lam gia vẫn lạc." Đinh Ngọc Phượng cảm thán không thôi.
"Vậy rốt cuộc Hoang Thần Cức Ma kia là thứ gì?" Đinh Ngọc Phượng tiếp tục truy vấn.
"Ta cũng không rõ lắm." Lý Thủy Đạo nhẹ giọng nói: "Chỉ biết bọn họ có được lực lượng cuồng bạo, thân thể giống như sắt đá, cái sừng trên đầu tản ra khí tức cường hãn mà vô cùng quái lạ."
"Sao chàng lại ở gần trận chiến đó như vậy?" Trong mắt Đinh Ngọc Phượng lóe lên một tia dò hỏi.
"Ta có chút ân oán với Lam gia." Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe sáng: "Bọn họ phái Vô Tướng Chân Quân đến đó để lấy tính mạng của ta, mà ta lại vừa vặn trốn ở bên trong Phong Ngân tự. Vốn tưởng rằng nơi đó chỉ là chốn tiềm tu của mấy vị cao nhân, không ngờ lại có tồn tại như Hoang Thần Cức Ma ẩn náu."
"Ý của chàng là… lão tổ Lam gia cầm hồn đăng truy sát chàng, còn chàng trực tiếp dẫn hắn đi tới sào huyệt của Hoang Ma, lại không ngờ chọc phải Hoang Thần Cức Ma kia, cuối cùng bị nó giết chết?" Trong mắt Đinh Ngọc Phượng lóe sáng, dường như đã hiểu rõ ngọn ngành.
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu: "Ta chỉ mong được toàn mạng, thật không ngờ Lam gia lão tổ vừa nhìn thấy Hoang Ma đã dốc hết toàn lực ra tay, cuối cùng sinh tử đạo tiêu."
"Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi, hiện giờ ta nói việc này cho nàng biết, chính vì hi vọng giữa chúng ta có thể trao đổi tình báo cho nhau, cùng nhau ứng phó với nguy cơ tiềm ẩn này." Lý Thủy Đạo chân thành nói.
Đinh Ngọc Phượng yên lặng gật đầu.
Đương nhiên nàng hiểu lời nói này của Lý Thủy Đạo chính là sự thật. Cái chết của lão tổ Lam gia chắc chắn sẽ làm Ngũ Độc môn chấn động.
Mặt khác, tin tức con Hoang Thần Cức Ma có thể chém giết lão tổ của Lam gia kia cũng sẽ làm cả Tu Tiên giới Thiên Nguyên đại lục này ầm ầm rung chuyển.
Chỉ khi sớm biết được chuyện này, cũng sớm làm ra chuẩn bị, bọn họ mới có thể cầu được một đường sinh cơ trong thế cục hỗn loạn sau này.
"Ta sẽ dặn dò Ám đường của Thiên Trì phường bên kia duy trì hợp tác với Đinh gia, ta hi vọng Đinh gia không gây khó dễ cho bọn họ." Lý Thủy Đạo tiếp tục để lộ ra vẻ mặt thành khẩn nói.
"Nếu như nàng có bất cứ tình huống gì, đều có thể mượn dùng Viễn Độ Phi Nha liên hệ với Ám Đường tại Thiên Trì phường, ta hi vọng chúng ta có thể cùng chung tình báo, nâng đỡ lẫn nhau." Lý Thủy Đạo nói xong, đã chắp tay từ biệt, thân hình lập tức hóa thành một làn khói xanh, trực tiếp biến mất trong màn đêm.
...truyện-y-y...
Tổ Sư đường của Ngũ Độc môn, Độc Long lĩnh.
Hôm nay, hai tên đệ tử gia tộc có vẻ mặt non nớt được bước vào tòa kiến trúc trang nghiêm thần bí này.
Mục đích bọn họ đi vào nơi đây là để hầu hạ cho tam giai tu sĩ Thạch Cơ Ông bên trong Tổ Sư đường, mà Thạch Cơ Ông kia chính là đại trưởng lão của "Thiên Thư các".
Thiên Thư các vốn là một nơi thâm tàng bất lộ, nó chính là một trong số những khu cấm địa của Ngũ Độc Môn, người bình thường tuyệt đối không thể tiến vào.
Lam Thư Xuân và Lam Trúc Kiều vừa bước vào Thiên Thư các, đã lập tức cảm nhận được một luồng khí tức cổ xưa, tràn đầy thần bí, ùa vào trước mặt.
Hai người đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ở chỗ sâu bên trong cái sân được đặt ngay chính giữa Tổ Sư đường có một tấm bia đá to lớn, phía trên khắc đầy phù văn cổ xưa.
Trên tấm bia đá ấy còn viết bốn chữ to "Ngũ Độc Ngũ Hành" theo lối cổ Triện.
Đúng vào lúc này, một lão giả mặc trường bào màu xám chậm rãi đi tới. Người này râu tóc bạc trắng, khuôn mặt trong trẻo, gầy gò nhưng có tinh thần, trong đôi mắt để lộ ra một tia quang mang thâm thúy.
Người này chính là đại trưởng lão Thạch Cơ Ông của Thiên Thư các.