"Hừ! Còn giả vờ?" Lý Thủy Đạo trực tiếp ra tay, công kích về phía nữ ăn mày.
Một chiêu này, Lý Thủy Đạo sử dụng Xà Vẫn Triền Thân Quyền, một trong ngũ đại chân công của Ngũ Độc môn. Ở thời điểm hiện giờ, hắn vừa mới tăng thêm một loại đồng tham mới là hồng xà Ngọc Nương, đương nhiên hắn cũng phải tu luyện công pháp mới của xà tham.
Xà Vẫn Triền Thân, chính là công pháp trụ cột nhất của xà tham.
Đối mặt với một quyền như mãng xà xuất động này, nữ ăn mày kia cũng thể hiện ra thân thủ kinh người. Chỉ thấy động tác của nàng nhanh nhẹn như kinh hồng, linh hoạt đến cực điểm, trực tiếp tránh thoát công kích của hắn.
Bóng dáng hai người đan xen trên không trung, quyền quyền đến thịt, kịch liệt vô cùng.
Lý Thủy Đạo vô cùng kinh ngạc với tình huống này, phải biết rằng, gần như tất cả những tam giai tu sĩ bình thường đều không thể chiến đấu cận thân với hắn.
Ầm!
Một quyền của Lý Thủy Đạo đánh trúng ngực nữ ăn mày, khiến nàng điên cuồng phun máu tươi từ trong miệng, cả người bay ngược ra ngoài.
Lý Thủy Đạo không chút do dự, lại theo sát phía sau. Chỉ thấy hắn nhảy dựng lên, trực tiếp dùng một tay bóp chặt cổ họng nữ ăn mày.
Trong mắt nữ ăn mày lóe lên một tia tàn nhẫn, nàng đột nhiên thi triển một môn đạo pháp quỷ dị, khiến thân thể hóa thành một vũng nước biển, hoàn toàn biến mất trước mắt hắn.
Lý Thủy Đạo đứng trên bờ cát, trên mặt hiện lên một tia mờ mịt.
Môn đạo pháp dùng để thoát thân này thật là lợi hại, Lý Thủy Đạo cũng tự thẹn không bằng.
Có điều… rõ ràng tu vi của nữ ăn mày kia cực cao, vì sao nàng lại ăn mặc như vậy?
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, hắn cũng không ở lại đó lâu, lập tức rời khỏi bờ cát, hóa thành một luồng độn quang như có như không bay về phía Túy Hương khách điếm, nơi ấy vẫn còn một bàn rượu và thức ăn, hắn còn chưa thưởng thức, nhanh chóng trở về hẳn là đồ ăn chưa nguội đâu...
Đột nhiên có một nữ tử thò đầu ra từ sau tảng đá ngầm ở cách đó không xa, nàng đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lý Thủy Đạo đã hóa thành một luồng độn quang như có như không, lặng yên rời đi.
...truye^.n y y -chấm-pro...
Túy Hương khách điếm.
Tiểu nhị mừng rỡ nói với Lý Thủy Đạo: "Khách quan, ngài vừa đi đâu vậy?"
"Đi nhà xí một chuyến." Lý Thủy Đạo thuận miệng đáp.
Đúng vào lúc này, rèm cửa sổ của khách điếm khẽ lay động, một nữ tu phong hoa tuyệt đại cũng đi tới lầu hai.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên, vừa nhìn đã nhận ra nữ tu này chính là nữ ăn mày vừa giao thủ với hắn: "Bằng hữu của ta tới rồi, ngươi mau ra ngoài đi."
Tiểu nhị lộ vẻ mặt khó hiểu gãi gãi đầu, dường như còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chờ đến khi gã quay người, mới trông thấy một nữ tử xinh đẹp, với dung nhan thanh lệ như họa, hai con ngươi trong trẻo sáng ngời, mái tóc đen như thác, sống mũi thẳng tắp, khóe môi hơi vểnh, trên người toát ra vẻ tự tin lại dịu dàng thanh tú động lòng người, đang đứng phía sau mình...
Nữ tu nọ như một con u linh không mời mà tới, trực tiếp đi về phía bàn ăn của Lý Thủy Đạo. Dáng người nàng uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng, hệt như một vị tiên nữ đã sớm đoạn tuyệt với thế gian, không nhuốm màu phàm nhân tục tử.
Nàng mặc trên người một bộ y phục màu xanh biếc có thêu từng chuỗi hoa văn hình đám mây tinh xảo, bên hông có thắt một chiếc đai ngọc, lại đeo một tấm lệnh bài màu vàng, bên trên tỏa ra kim quang nhàn nhạt. Trên đầu có búi tóc cao cao, còn cắm một cây trâm ngọc phỉ thúy vào chính giữa, những thứ này kết hợp cùng đôi khuyên tai trong suốt long lanh của nàng mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thú vị, lại vô cùng cân xứng, hài hòa.
Nàng có gương mặt thanh lệ, hàng chân mày như núi xa, đôi mắt như nước mùa thu phẳng lặng, khóe môi khẽ cong, tạo thành một nụ cười lạnh nhạt mơ hồ.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, lật tay một cái trực tiếp lấy ra một ly rượu tinh mỹ, nhẹ nhàng rót một chén rượu ngon, đưa cho nữ tu đối diện.
"Lần đầu gặp mặt, không biết bằng hữu tên họ là gì?" Lý Thủy Đạo ôn tồn lễ độ hỏi thăm.
"Vân Hiểu Linh." Nữ tu nhẹ nhàng trả lời, giọng nói trong trẻo như âm vang của tự nhiên.
"Lý Thủy Đạo." Lý Thủy Đạo cũng tự giới thiệu bản thân.
Vân Hiểu Linh nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu ngon, trên mặt vừa vặn để lộ ra một mảnh đỏ ửng.
"Ta nghe nói Vân gia chính là thế gia đại tộc đứng đầu Bích Hải môn, chẳng lẽ cô nương là đại trưởng lão của Bích Hải môn?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Trên mặt Vân Hiểu Linh khẽ nở một nụ cười thê lương: "Bích Hải môn đã không còn tồn tại nữa rồi."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, chợt có chút sững sờ, ánh mắt lóe lên: "Ta nghe nói Tử Dương môn vừa đột ngột xuất hiện kia gần như đã tiêu diệt Bích Hải môn rồi."
Vân Hiểu Linh nhẹ nhàng gật đầu: "Chuyện này đúng là do Tử Dương môn gây nên. Hiện giờ Bích Hải môn đã tan thành mây khói, ta cũng trở thành người không có nhà để về."
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Trên đời này vốn không có gia tộc vĩnh hằng bất diệt, cũng không có thứ gì là trường thịnh bất suy."
Vân Hiểu Linh trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng, cất giọng âm thanh êm ái nói: "Sau khi so chiêu cùng Lý đạo hữu, ta đã cảm nhận được sâu sắc về tu vi thâm bất khả trắc của đạo hữu, nhưng lại khó có thể nhìn ra đạo hữu thuộc về môn phái nào."
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng, sau đó nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Hắc Sơn Ngũ Độc môn."
Nghe được lời này, Vân Hiểu Linh khẽ nhíu mày, dường như trong lòng có chút nghi hoặc: "Nhưng ta không cảm nhận được độc công ẩn chứa bên trong chiêu thức do đạo hữu thi triển."
Lý Thủy Đạo mỉm cười: "Xét đến cùng, Hắc Sơn Ngũ Độc Công vẫn là Ngũ Hành chi thuật, độc thuật chỉ là một loại thủ đoạn chúng ta thường dùng khi tu vi nông cạn mà thôi."
Vân Hiểu Linh như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu nói: "Thì ra là thế. Như vậy, không biết đạo hữu tới Nam Hải này là có chuyện gì?"
Lý Thủy Đạo lạnh nhạt trả lời: "Ta muốn đến nơi này để tu luyện bí thuật Linh Xà Hóa Giao, cũng thuận tiện chém giết một vài con tam giai yêu thú thu hoạch yêu đan, luyện chế đan dược."
Trong mắt Vân Hiểu Linh lóe lên một tia sáng: "Nếu như vậy, ta có thể cung cấp cho ngươi một ít yêu đan của tam giai yêu thú."
Lý Thủy Đạo mỉm cười: "Ngươi sảng khoái như vậy là đang cần ta làm gì đó cho ngươi sao?"