"A... con tiện nhân ngươi! Có gan thì giết lão tử đi, nếu không sớm muộn gì ta cũng sẽ làm thịt cả nhà ngươi!" Lâm Duẫn Chí tức giận, mở miệng mắng liên tục.
Nhưng đáng tiếc, gã càng kịch liệt phản kháng, Lý Thủy Đình càng xuống tay hung ác, cái miệng của gã cũng chậm rãi chảy ra một dòng máu tươi.
Dường như Lý Thủy Đình rất hưởng thụ niềm vui khi tra tấn Lâm Duẫn Chí, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một nụ cười dữ tợn, chợt gằn từng tiếng nói: "Lâm Duẫn Chí, bên trong bát cháo mà ngươi vừa uống kia, có chứa một viên Thanh Linh tán giã nát. Thứ này vốn là hàng cao cấp, ta phải chi khá nhiều tiền mới mua được. Tất cả đều cho ngươi uống vào trong bụng. Hiện tại, dù ta thiên đao vạn quả ngươi, ngươi cũng không ngất xỉu, cho nên cứ từ từ hưởng thụ đi."
Nói xong, Lý Thủy Đình lại vặn vẹo thân hình, dùng chủy thủ cắt qua phần y phục trên vai phải của gã, lập tức để lộ ra làn da trắng như tuyết bên trong.
"A... Ngươi, con tiện nhân ác độc! Nếu lão tử còn có kiếp sau, nhất định phải giết cả nhà ngươi!" Lâm Duẫn Chí điên cuồng mắng chửi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thủy Đình đầy vẻ âm u khủng bố, giọng nói của nàng cũng chuyển thành trầm thấp đến đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Duẫn Chí, ngươi có cảm nhận được không? Hiện tại chỉ mới là khởi đầu thôi, đợi lát nữa nhân huynh ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của cái gọi là sống không bằng chết! Ta cam đoan hôm nay ngươi sẽ chết thảm hại hơn thế này nhiều!"
Nói xong, Lý Thủy Đình lại lần nữa giơ chủy thủ lên, nhắm ngay vào phần xương bả vai bên trái của Lâm Duẫn Chí, hung hăng đâm một đao xuống.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Duẫn Chí đã trúng ít nhất là hơn trăm đao, máu tươi toàn thân tuôn trào, thấm ướt y phục trên người gã.
Lâm Duẫn Chí đau đớn khó nhịn, nhưng hết lần này tới lần khác, gã lại không thể ngất đi, chỉ biết hét lớn: "Ta nhận thua, ta nhận thua, hãy cho ta một đao thống khoái đi."
Lý Thủy Đình nghe vậy, lại thu đao, bưng tới một cái hũ, trong hũ đựng đầy muối thô.
Lý Thủy Đình nắm một vốc muối thô, lập tức bôi lên miệng vết thương của Lâm Duẫn Chí, lấy muối ướp người, hệt như ướp thịt heo.
Lâm Duẫn Chí đau đến tê tâm liệt phế, tiếng kêu rên đầy thảm thiết, thê lương.
...
Bên ngoài hầm ngầm.
Dù Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết đang đứng trên mặt đất, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng kêu rên đầy thê thảm truyền đến từ dưới lòng đất.
"Cho hắn một đao giết luôn không thoải mái hơn ư? Vì sao lại làm như vậy?" Hạ Nhược Tuyết kỳ quái hỏi.
Hai mắt Lý Thủy Đạo đầy vẻ sâu kín, nói: "Ta muốn để Thủy Đình muội tử tự tay báo thù cho phụ thân mình."
"Không..." Hạ Nhược Tuyết lắc lắc đầu nói: "Hung thủ giết chết tứ thúc đã bị chàng tự tay cắt đầu rồi, nhiều nhất Lâm Duẫn Chí chỉ có thể xem như đồng lõa, chàng không cần phải làm... Như thế."
Lý Thủy Đạo cười nhạt: "Nàng đoán đúng. Đúng là ta còn có mục đích khác."
"Chàng có ý gì?" Hạ Nhược Tuyết nhíu chặt chân mày, nhìn về phía Lý Thủy Đạo, chờ nghe hắn giải thích.
Lý Thủy Đạo uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Huyết cốt sơ hiện, oán linh thức tỉnh, hợp tâm thần ta, thành ta chí cường..."
"Phu quân, chàng có ý gì?" Trong giọng nói của Hạ Nhược Tuyết giữa mang theo đầy sợ hãi.
"Nương tử, nàng đừng sợ, đồng tham của vi phu chính là một con bích ngọc thiềm thừ, kể cả khi con thiềm thừ này chết non, giữa đường mất mạng, ta muốn đổi mới đồng tham cũng chỉ có thể đổi một con bích ngọc thiềm thừ khác, tuyệt không thể đổi thành Bạch Cốt Huyết Nô." Lý Thủy Đạo rất kiên nhẫn giải thích.
“Vậy vì sao phu quân còn?" Hạ Nhược Tuyết muốn nói lại thôi, trong đôi mắt vẫn mang theo vài phần lo lắng và nghi hoặc.
"Ta làm như vậy là vì nàng. Tuyết Nhi, nàng có muốn trở thành tu tiên giả hay không?" Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt nghiêm túc dò hỏi.
"Ta ư?" Hạ Nhược Tuyết chỉ vào chóp mũi của mình, vẻ mặt tràn ngập hoài nghi và không tin tưởng.
"Đúng!" Vẻ mặt Lý Thủy Đạo đầy ngưng trọng gật gật đầu.
"Không... Không có khả năng, ta vốn không phải tộc nhân Lý thị, làm sao có thể đi vào Ngũ Độc môn? Hơn nữa ta không học tập ở tu đường từ nhỏ, cái gì cũng không hiểu." Hạ Nhược Tuyết vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Ha hả... Ai nói chỉ người họ Lý mới có thể tu tiên? Tu luyện vốn dựa vào tài nguyên. Đương nhiên cơ duyên, ngộ tính cũng rất quan trọng, nhưng nếu không có tài nguyên, hết thảy mọi thứ khác đều vô dụng. Tài nguyên của nàng chính là được trời ưu ái, bởi vì trong số chúng ta, chỉ nàng mới có thể tu luyện được《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》. Đây là tài nguyên lớn nhất của nàng, về phần ngộ tính, lại phải dựa vào tạo hóa của chính nàng rồi."
"Nhưng muốn tu luyện, cần phải có đồng tham, đồng tham của ta từ đâu tới?" Hạ Nhược Tuyết vẫn đang không thể tin được những lời Lý Thủy Đạo vừa nói.
"Nàng có biết đồng tham mang ý nghĩa gì không?" Đột nhiên Lý Thủy Đạo cất lời, đầy thâm ý sâu sắc.
Hạ Nhược Tuyết lắc lắc đầu.
"Đồng tham đại đạo tức là đồng tham. Nói bích ngọc thiềm thừ là đồng tham của ta, chẳng phải cũng tương đương với ta chính là đồng tham của bích ngọc thiềm thừ hay sao? Đồng tham vốn là tương hỗ với nhau, đây là thiết luật của Tu Tiên giới. Cho nên nàng và Lâm Duẫn Chí, một trong hai người tất có một kẻ phải làm Bạch Cốt Huyết Nô, và một người khác có thể nô dịch Bạch Cốt Huyết Nô nọ, từ đó về sau, một bước lên trời, thành tựu chí cường." Lý Thủy Đạo cất giọng vô cùng kiên quyết, thái độ rõ ràng, nói.
Hạ Nhược Tuyết thoáng rơi vào im lặng.
Vậy mà trong lòng nàng lại mơ hồ dâng lên một chút lý tưởng hào hùng.
Đúng vậy, người khác có thể tu tiên, thì dựa vào cái gì nàng lại không thể?
"Chuyện của thiếp thân xin để phu quân làm chủ." Hạ Nhược Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt bắn ra một luồng ánh sáng kiên định.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa gỗ đi xuống hầm ngầm bị đẩy mở, Lý Thủy Đình toàn thân đầy máu đi lên.
"Đạo ca, đa tạ huynh đã cho ta cơ hội tự tay báo thù vì phụ thân." Lý Thủy Đình ôm quyền nói.
"Muội tử đừng nói như vậy. Đây vốn là chuyện ta nên làm." Lý Thủy Đạo vội vàng nói.
"Thủy Đình muội tử, tên kia đã chết chưa?" Lý Thủy Đạo vội vàng chuyển hướng đề tài.
Lý Thủy Đình lắc lắc đầu: "Ít nhất còn phải kêu rên ba ngày ba đêm nữa."
"Kế tiếp, đến phiên chúng ta." Lý Thủy Đạo nhanh chóng lấy một cây gậy gỗ từ bộ bàn ghế bên cạnh, cây gậy gỗ nọ dài chừng nửa mét, to bằng cánh tay hài nhi.