Tiền Thái Đề nghe xong lời nói của huynh trưởng, cũng thoáng ngẫm nghĩ lại.
Suy cho cùng, đây vốn không phải một nơi như ven biển Nam Hải, nơi này cực kỳ ít người lui tới, đối phương có thể xuất hiện ở hòn đảo này, chắc không phải nhân vật đơn giản như nàng đang suy nghĩ.
Mà ngay cả khi thực lực của người trước mắt không đủ, cũng khó nói được người sau lưng đối phương có phải tồn tại sở hữu pháp lực kinh thiên động địa hay không?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía hai thanh chủy thủ trên tay Lý Thủy Đạo. Thoạt nhìn, hai thanh chủy thủ bán trong suốt này cũng không có gì đặc biệt hết, nhưng nhìn kỹ lại sẽ có cảm giác chúng không hề tầm thường.
Thân đao lóe lên một mảnh sáng màu tím nhạt tựa như món vũ khí này đã dung nhập một loại lực lượng thần bí nào đó vào bên trong rồi. Phần chuôi chủy thủ có những đường hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã biết được luyện chế cực kỳ tinh tế.
"Thanh chủy thủ trong tay ngươi rất độc đáo, năm trăm linh thạch, ngươi có chịu bán nó đi không?" Con ngươi trong mắt Tiền Thái Đề đảo một vòng, nàng dứt khoát mở miệng thăm dò.
Lý Thủy Đạo chậm rãi phun ra hai chữ: "Không bán."
"A, thì ra ngươi cũng biết nói chuyện." Tiền Thái Đề khẽ cười một tiếng, lại hỏi: "Gia huynh vừa mới hỏi lai lịch của ngươi, ngươi cứ một mực im lặng không lên tiếng là đạo lý gì?"
Lý Thủy Đạo mở to mắt liếc nhìn hai người một cái, rồi hỏi ngược lại: "Các ngươi thì sao? Là thần thánh phương nào?"
Tiền Văn Hiển chắp tay nói: "Tử Dương môn Tiền thị."
"Tử Dương môn?" Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia nghi hoặc: "Môn phái mới thành lập này cũng có gia tộc phụ thuộc sao?"
Tiền Văn Hiển khiêm tốn đáp: "Tử Dương Thần Quân của Tử Dương môn pháp lực vô biên, chúng ta chỉ đơn giản là tìm kiếm một nơi che chở cho mình thôi."
Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng: "Nếu đã quy thuận Tử Dương môn thì cần gì phải trèo non lội suối, tới đây tìm kiếm nơi có linh mạch? Chỉ sợ là trong lòng các ngươi có quỷ."
Tiền Thái Liễu nhíu mày quát: "Ngươi thì biết cái gì?"
"Trong phạm vi trăm dặm này, linh khí dồi dào, địa hỏa tràn đầy, có lẽ vẫn còn cất giấu những loại thiên tài địa bảo khác, đúng là một mảnh bảo địa phong thủy." Lý Thủy Đạo lập tức chuyển chủ đề nói.
Trong mắt Tiền Thái Đề lóe lên một tia hiếu kỳ: "Rốt cuộc là ở nơi này có loại thiên tài địa bảo gì, nếu ngươi có thể chi tiết nói ra, bản cung tất có trọng thưởng."
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo nghe vậy, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.
Bị hai người này làm phiền, hắn cũng ngừng tu luyện, đồng thời lật tay một cái, ai ngờ hai thanh chủy thủ bán trong suốt trên tay lại đồng thời biến mất.
Tuy động tác này rất tầm thường, nhưng lại khiến Tiền Văn Hiển xem mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì loại thủ đoạn không cần túi trữ vật cũng có thể làm cho bảo vật biến mất này, chỉ có tu sĩ Nạp Hư cảnh trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Lý Thủy Đạo đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên gương mặt biến sắc, ánh mắt nhìn thẳng về phía bầu trời, dường như đang có một tình huống gì đó vô cùng khủng bố sắp xảy ra.
Tiền Văn Hiển nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ trông thấy bầu trời sáng sủa như vừa được gột rửa với tầng tầng sóng biếc kéo dài cả vạn dặm.
Sau khi cẩn thận đánh giá hư không trong xanh không một gợn mây, chẳng có tình huống gì dị thường trước mặt, Tiền Văn Hiển lập tức quay đầu, lại ngạc nhiên phát hiện, vị tu sĩ trước mắt đã biến mất tại chỗ rồi.
"Hắn đi đâu vậy?" Giọng nói của Tiền Văn Hiển có chút run rẩy, khó có thể tin được vào mắt mình.
Gã lại đưa mắt nhìn về phía Tiền Thái Đề bên cạnh. Chỉ thấy nàng đang trừng lớn hai mắt, bàn tay chỉ thẳng vào mặt biển, gương mặt tái mét giống như gặp quỷ.
"Hắn… đột nhiên hắn lao xuống biển rồi." Giọng nói của Tiền Thái Đề thoáng lộ chút run rẩy, trên mặt có vẻ hoảng sợ không sao tin nổi vào mắt mình.
Một người… bị nàng coi là nhất giai tiểu tán tu, nhưng không ngờ đối phương lại đột nhiên thể hiện ra thân pháp kinh người như vậy.
Nhoáng lên một cái đã biến mất rồi!
Nếu không phải Tiền Thái Đề vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, thì đúng là nàng không hề biết người này lại có thân pháp kinh người như thế.
"Hắn lại biến mất ngay trước mắt chúng ta? Khẳng định là tu vi của hắn không dưới chúng ta." Tiền Văn Hiển cau mày nói một câu vô nghĩa.
Tiền Thái Đề nuốt một ngụm nước bọt, lại cất giọng run run: "Chẳng lẽ hắn là tu sĩ Nạp Hư cảnh?"
Tiền Văn Hiển trầm mặc một lát, sau đó mới gật đầu đáp: "Rất có khả năng! Tu sĩ Nạp Hư cảnh có thể dùng phương thức đặc thù để che giấu khí tức. Đây chính là thủ đoạn của hắn."
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên, một cơn gió lạnh gào thét bay qua, trong cảm giác bén nhọn giống như quỷ mị lại xen lẫn với một tia sát khí khiến người ta sởn hết gai ốc.
Tiền Thái Đề và Tiền Văn Hiển đồng loạt đưa mắt nhìn lên không trung, chỉ thấy một con Hoang Ma to lớn đang bay lơ lửng giữa trời, thân thể không ngừng tản ra một luồng khí tức khiến người ta run sợ.
Đôi mắt của nó giống như hai ngọn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, thậm chí bên trong ánh lửa ấy, còn có thể mơ hồ cảm nhận được cả ngàn vạn oan hồn đang kêu rên.
Sừng, vảy, cánh dơi, mỗi một tấc vảy đen kịt trên người đều ngập tràn thô bạo và sát ý vô tận.
Chỉ trong nháy mắt, luồng sát ý lạnh lẽo của Hoang Ma đã bao phủ toàn bộ hải vực, có cảm giác nước biển bên dưới cũng ngưng kết thành băng sương.
Đồng thời, toàn thân hai vị tu sĩ của Tiền gia cũng không thể động đậy được, cứ như đã bị luồng lực lượng vô hình kia trói buộc rồi.
Đây là lực trường tử vong, là công kích trên cấp độ tinh thần của tự bản thân Hoang Ma, khiến cho tất cả những người nhỏ yếu chỉ có thể bó tay chịu trói.
Vẻ mặt Tiền Thái Đề và Tiền Văn Hiển đã trở nên mờ mịt. Tu sĩ vừa rồi lặng yên không một tiếng động biến mất, mà thứ này lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Điều này đã đủ để chứng minh rồi, đó là cảm giác của bọn họ vốn không thể chân chính chạm đến loại tồn tại cấp bậc này.
(truyện)-(yy.pro)