Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 926 - Chương 926: Mời!

Chương 926: Mời! Chương 926: Mời!

Đột nhiên, bên tai Ngọc Nương lại vang lên tiếng thì thầm của Lý Thủy Đạo, giọng nói kia giống như tiếng nỉ non của thế giới, cứ một mực quanh quẩn trong trái tim nàng.

"Ngọc Nương, ngươi có biết ở chỗ sâu bên trong hải dương kia vừa có một con nhất giai bạch tuộc mới được sinh ra hay không? Nó ẩn núp như vậy sẽ mang đến mối uy hiếp cực lớn cho thế giới này. Ta lệnh cho ngươi đến đó tiêu diệt con bạch tuộc kia, chấm dứt mối hậu hoạn này." Trong giọng nói của Lý Thủy Đạo còn để lộ ra một tia nghiêm túc.

Ngọc Nương khẽ nhíu mày hỏi: "Vì sao không để mấy con cóc kia đi tiêu diệt bạch tuộc?"

Lý Thủy Đạo nghe vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Ngọc Nương, ngươi xem hình thể của mười mấy con cóc kia, rõ ràng là loại hình phòng ngự, bảo chúng nó đi chém giết, có hiệu quả hay không? Cho nên trách nhiệm này, ngoài ngươi ra, không thể là ai khác được."

Ngọc Nương nghe xong, thoáng im lặng một lát mới hỏi: "Con bạch tuộc nọ đang ẩn thân ở chỗ sâu bên trong biển cả, làm sao ta có thể tìm được nó?"

Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng: "Chuyện này có gì khó? Ta có thể giúp ngươi thuấn di đến chỗ con bạch tuộc kia."

Đôi mày liễu của Ngọc Nương hơi nhíu lại: "Nếu đã như vậy, vì sao ngươi không trực tiếp chuyển con bạch tuộc kia đến trước mặt ta? Ta sẽ cắt nó thành một món ăn."

"Nếu có thể như thế, thì cần gì ta phải làm phiền ngươi xuất thủ? Nhất giai yêu thú đã có thể chống cự lại quyền hành của ta rồi. Thế gian này tự có quy tắc của nó, ngươi vốn là thần thủ hộ của thế giới này, thì đây chính là trách nhiệm của ngươi."

Ngọc Nương nghe xong chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy được rồi, đưa ta qua đó đi."

"Tặng cho ngươi món bảo vật này, để ngươi mạnh thêm một chút." Giọng nói dịu dàng của Lý Thủy Đạo lại vang lên, trong giọng nói tràn ngập khích lệ và mong đợi.

Ngọc Nương mỉm cười, có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ giết một con nhất giai yêu thú thôi mà, cần gì phải hỗ trợ cẩn thận như vậy?"

Trong nháy mắt tiếp theo, hai thanh chủy thủ Xà Nha đã xuất hiện trước mặt Ngọc Nương. Hai thanh chủy thủ này được chế tạo cực kỳ tinh tế, bên trên có vảy rắn, lưỡi đao bán trong suốt.

Dưới ánh mặt trời, chúng nó đều lộ ra vẻ lóng lánh sáng bóng đến mê người.

Ở thời điểm Ngọc Nương nhìn thấy món bảo vật trước mặt này, trong mắt nàng lập tức lóe lên một tia kinh ngạc. Hai thanh chủy thủ ấy không ngừng tản ra một vầng hào quang nhàn nhạt, dường như bên trong đang ẩn chứa một luồng lực lượng vô cùng vô tận.

Nàng đưa tay nắm lấy hai thanh chủy thủ này, sức nặng và cảm giác của chúng đều vừa vặn, giống như được chế tạo riêng cho nàng vậy.

Bóng người Ngọc Nương đột nhiên biến mất trong không khí.

Ngay sau đó, nàng đã xuất hiện dưới đáy biển sâu thẳm.

Nước biển xung quanh mang đến áp lực cực lớn, không ngừng đè ép về phía nàng. Nếu không phải Ngọc Nương đã tu hành đến cảnh giới tam giai, chỉ sợ giờ phút này, thân thể nàng đã bị luồng áp lực cực lớn ấy đè bẹp ròi.

Sau khi Ngọc Nương thích ứng với hoàn cảnh dưới đáy biển sâu, một con bạch tuộc chỉ mới đạt đến nhất giai lại đột nhiên phun ra một vũng chất lỏng màu tối đen như mực, đánh thẳng về phía Ngọc Nương.

Ngọc Nương bị phun mực đầy đầu, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nàng lập tức vẩy vẩy cái đuôi rắn, hung hăng đuổi theo nó xuống dưới biển sâu.

Con bạch tuộc kia vốn đã thích ứng với cuộc sống dưới đáy biển này rồi, tốc độ cực kỳ kinh người. Nhưng nói gì thì nói, Ngọc Nương cũng là tam giai yêu thú, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Ngọc Nương mới kéo được con bạch tuộc nọ lên bờ, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Hiển nhiên để bắt được con bạch tuộc này, nàng đã tốn không ít công phu.

"Ngươi phải thích ứng với quá trình chiến đấu dưới biển, nếu không sẽ bị người khác ỷ vào hoàn cảnh sau đó lấy yếu thắng mạnh." Giọng nói của Lý Thủy Đạo lại vang lên bên tai.

"Hừ!" Ngọc Nương hừ lạnh một tiếng, chỉ đảo mắt một cái, đã bay về phía mỏ dầu của mình rồi.

...truyện-y-y...

Gần nửa tháng sau, tại Thiên Trì phường.

Sau đại sảnh nghị sự to lớn là một gian mật thất không ai hay biết.

Trong mật thất.

Lý Thiên Tuyệt mặc một bộ hắc bào, ánh mắt thâm thúy, tự mình nói cho Lý Thủy Đạo biết những chuyện lớn của Ngũ Độc môn đã phát sinh trong hơn một tháng qua.

Giữa hai hàng lông mày của Lý Thủy Đạo cũng bật ra một tia âm lãnh, hắn nhìn thẳng vào Lý Thiên Tuyệt, gằn giọng hỏi: "Ý ngươi là phụ mẫu của ta đã bị bắt ép phải đến Độc Long lĩnh rồi?"

"Không! Là mời! Bọn họ được đối phương cắt cử một đội kiệu lớn tám người khiêng, mời lên núi giam lỏng. Những người kia rất lễ phép, hẳn là không muốn trực tiếp xé rách da mặt với ngươi." Lý Thiên Tuyệt tiếp tục giải thích: "Ha ha... Nói trắng ra đây là thăm dò. Sau khi ba nhà ‘Đinh, Tần, Ma’ của Ngũ Độc môn giải quyết Lam gia xong, cũng nên ra tay với Lý gia chúng ta rồi. Chẳng qua bọn họ còn không rõ thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ nào, mới không dám vọng động. Nói đơn giản, trước khi bọn họ thăm dò được rõ ràng thực lực của ngươi, Hắc Sơn Lý thị chúng ta tuyệt đối sẽ an toàn, phụ mẫu ngươi hiện giờ cũng không cần lo lắng về sinh mệnh."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, lập tức chau mày, trong ánh mắt có mang theo vài phần u buồn, mở miệng nói: "Mẫu thân ta đã gần tám mươi tuổi, mà ta cả ngày cứ chìm đắm trong tu luyện, đúng là quá ít quan tâm đến người, cũng không biết người có thể chịu đựng được nỗi vất vả này không."

Lý Thiên Tuyệt nghe xong, mới dịu giọng nói: "Tâm của ngươi ở trên đại đạo, khẳng định là rất ít khi về nhà."

Lý Thủy Đạo than nhẹ một tiếng, trong ánh mắt lại toát lên vài phần bất đắc dĩ và tự trách sâu đậm: "Tu tiên hơn năm mươi năm, nhưng số lần ta về nhà chỉ lác đác vài lần, có đôi khi bốn - năm năm trôi qua cũng chưa từng bước chân đến cửa. Đối với mẫu thân, ta luôn có cảm giác hổ thẹn trong lòng."

"Thực lực của ngươi như thế nào?" Đột nhiên Lý Thiên Tuyệt mở miệng hỏi.

Lý Thủy Đạo im lặng một lát, sau đó thản nhiên nói: "Ta và ngươi đã từng giao thủ với nhau rồi, chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ thực lực của ta sao?"

Bình Luận (0)
Comment