Ngay lúc đồng tử kia rơi vào trầm tư, Lý Thủy Đạo lại đột nhiên vươn bàn tay to tới, một phát bắt được gốc cây san hô cực lớn kia.
Chỉ trong nháy mắt, cây san hô nọ đã hóa thành một luồng lưu quang, trực tiếp biến mất trong tay hắn rồi.
Một màn này khiến đồng tử trợn mắt há hốc mồm, nó lắp bắp: "Ngươi... Ngươi lại dám cướp đồ của Hầu gia?"
"Cút!" Lý Thủy Đạo chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi, không giải thích một lời.
Đồng tử lập tức hô lên một tiếng theo bản năng: "Ngươi đứng lại!"
Thanh âm của nó quanh quẩn trong không khí, nhưng không nhận được hồi âm.
Đồng tử lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đuổi theo hắn ra ngoài, nhưng cánh cửa lớn của động phủ trống rỗng, bên ngoài lại là khe núi sâu không thấy đáy, người nọ đã hoàn toàn biến mất rồi.
Đồng tử vội vàng xoay người, trở lại động phủ tìm kiếm Hầu gia.
"Hầu gia, Hầu gia... Không tốt rồi, Hầu phủ mời ăn trộm tới nhà rồi."
Ở thời điểm đồng tử nọ kinh hoảng tiến vào chỗ sâu trong hang động, cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa khiến nó ngây ngẩn cả người. Bởi vì tại khoảnh khắc ấy, nó chợt bắt gặp hình ảnh một Hầu gia ngày thường vốn vô cùng tôn quý, lại trực tiếp xụi lơ nằm dưới đất, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã hao hết toàn bộ sức lực rồi.
"Chuyện này..." Đồng tử lộ vẻ khiếp sợ.
Phải biết rằng ngày xưa Hầu gia cùng bằng hữu từng quét ngang cả trăm nữ tử bên trong cung điện dưới lòng đất, mà bản thân vẫn có thể hiên ngang đứng thẳng.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên nó nhìn thấy Hầu gia ở trong tình trạng không chịu nổi thế này.
Rốt cuộc là nữ nhân nào?
Lại có thể tu luyện Ma Âm Công tới trình độ đánh bại được Hầu gia?
"Người đó đi thật rồi sao?" Thanh Vân Hầu xụi lơ dưới đất, thều thào hỏi một câu.
Đồng tử thấy vậy, cũng không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên nói: "Bẩm Hầu gia, tên kia đã cướp cây san hô sau đó đi rồi."
Thanh Vân Hầu khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng bàn tay gã đột nhiên xuất hiện một miếng ngọc phù trong suốt. Trên miếng ngọc phù này liên tục tỏa ra một vầng linh quang nhàn nhạt, giống như một ngôi sao rơi xuống thế gian, rực rỡ đến chói mắt.
Đây là ngọc phù cầu cứu.
Chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, lực lượng trong đó sẽ trực tiếp bộc phát ra ngoài, sau đó truyền tin tức về nguy cơ hiện tại của gã cho Vân Mãng kiếm phái.
Đến lúc ấy, Vô Tướng Chân Quân tọa trấn đỉnh núi sẽ cảm ứng được lời kêu gọi đến từ miếng ngọc phù này, trực tiếp buông xuống nơi đây, chém giết địch nhân.
Trước kia, Thanh Vân Hầu vẫn cho rằng có miếng ngọc phù này trong tay, coi như tính mệnh không lo, nhưng khi đối mặt với sinh tử rồi, gã mới phát hiện mình tuyệt đối không dám thả tấm phù lục này ra bên ngoài Hư cảnh.
Trong lòng gã hoảng sợ vạn phần, rất sợ động tác của mình quá lớn sẽ bị kẻ hung tàn kia trực tiếp đánh chết. Thậm chí sau khi người nọ rời đi rồi, gã cũng không dám lấy tấm phù lục này ra, chỉ sợ người nọ giết cái hồi mã thương, trực tiếp đi mà quay lại.
Mãi đến tận lúc này, Thanh Vân Hầu mới dám cẩn thận từng li từng tí lấy miếng ngọc phù cầu cứu này ra. Hai mắt gã nhắm nghiền, một luồng thần niệm trực tiếp công kích lên miếng ngọc phù.
Ngọc phù bị thần thức cường hãn đánh nát.
Ngay sau khi ngọc phù vỡ vụn, một luồng năng lượng mãnh liệt mênh mông lập tức trào dâng từ trong đó, tựa như một con Cự Long cuồng bạo vừa từ dưới vực sâu phóng thẳng lên trời.
Chỉ trong nháy mắt, nó đã bao phủ lấy Thanh Vân Hầu và đứa đồng tử kia vào bên trong, tạo thành một màn sáng chói mắt.
Thoạt nhìn màn sáng này khá là cường đại, nhưng tối đa cũng chỉ có thể chống cự được một kích của tam giai tu sĩ mà thôi. Nói chính xác hơn, đối với tam giai tu sĩ phổ thông, bọn họ cần phải dùng tới pháp bảo mới có thể hoàn thành một kích này, nhưng đối với Lý Thủy Đạo, hắn chỉ cần hai quyền là đập nát.
Thanh Vân Hầu đã chứng kiến thực lực của Lý Thủy Đạo, đương nhiên không dám tự mình tìm đường chết, công khai bóp nát miếng ngọc phù này ở ngay trước mặt hắn.
Cùng lúc đó, bên ngoài động phủ, một luồng sáng màu đỏ như máu lập tức xông thẳng lên trời.
Độ sáng của nó đủ để lấn át cả nhật nguyện, dường như muốn nhuộm đỏ cả hư không.
Đây là một dạng tín hiệu cảnh báo.
Nó đang nhanh chóng truyền tin tức về bốn phía, nói cho tất cả mọi người biết, ở nơi này đã xảy ra một chuyện kinh khủng, tuyệt đối không thể khinh thường.
... - truyệnyy - ...
Tử Tiêu phong cao vút trong mây.
Trên đỉnh núi chính là nơi có mật độ linh khí nồng đậm nhất.
Ở chỗ này, quanh năm đều rơi vào tình trạng mây mù lượn lờ, phảng phất như Tiên cảnh. Trong đám mây mù bồng bềnh kia, lại có một khu vực Tu Di Giới Tử, bên trong đang ẩn giấu một thế giới nhỏ.
Đó là Hư cảnh của Linh Kiếm Chân Quân.
Bên trong Hư cảnh, có hai vị nữ tử đang luận bàn cùng nghiên cứu và thảo luận đạo pháp. Một nữ tử dung mạo thanh lệ, tựa như nữ hài tuổi còn trẻ, đúng là Linh Kiếm Chân Quân, một nữ tử khác mặc áo đỏ, xinh đẹp động lòng người, chính là Hạ Nhược Tuyết.
Hai người bọn họ, một người cầm kiếm, một người cầm đao, đang giao thủ luận bàn, ánh kiếm ánh đao đan xen vào nhau tạo thành một khung cảnh tuyệt vời.
"Hạ Nhược Tuyết, con đường của ngươi hoàn toàn khác với chúng ta, thể nội cần phải có Kim Đan, mới có thể bộc phát ra pháp lực càng mạnh hơn." Linh Kiếm Chân Quân đứng bên cạnh lên tiếng nhận xét.
Huyết Ma trường đao trong tay Hạ Nhược Tuyết lập tức hóa thành một đám mây máu vô biên, không ngừng chèn ép xuống, nhưng dưới hiệu quả áp chế của kiếm quang màu đỏ trắng trong tay Linh Kiếm Chân Quân, nó lại lộ ra vẻ tàn tạ vô cùng.
Kể từ khi hai người bọn họ hợp lực đi giết chết con dị thú loài nhện Lãnh Trung Dương kia, thực lực của Linh Kiếm Chân Quân trực tiếp tăng vọt, đã chạm đến biên giới phi thăng rồi.
Được đối phương chỉ điểm, Hạ Nhược Tuyết cũng có tiến bộ nhảy vọt. Chẳng qua con đường của nàng không thể tham khảo bất kỳ ai, có lẽ thực lực ngày hôm nay chính là điểm cực hạn của nàng.
Đây là một loại cảm giác vô cùng tiếc nuối, tựa như bản thân đã đứng ở trên đỉnh núi, nhưng lại không có con đường phía trước để tiến lên.