Hạ Nhược Tuyết nghe vậy, ánh mắt lập lòe bất định. Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, hơi hơi cúi đầu, cung kính hồi đáp: "Hồi bẩm Chân Quân, lúc đệ tử còn ở bên trong Ngũ Độc môn, thân phận hèn mọn, chỉ là một nhị giai tu sĩ, biết rất chuyện của cao tầng trong môn, ít. Huống chi, đệ tử rời khỏi Ngũ Độc môn đã gần hai mươi năm, nhân sự trong môn biến hóa cực lớn, càng không thể nào biết được."
"Đúng là như thế." Linh Kiếm Chân Quân im lặng tĩnh tọa.
Bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên nghiêm trọng mà trang nghiêm, mọi người đều nhíu mày trầm tư, hiển nhiên chẳng ai nghĩ ra được biện pháp gì tốt.
Một lát sau, Linh Kiếm Chân Quân mới chậm rãi đứng dậy, cất giọng trầm thấp mà kiên định: "Cũng may người xâm phạm lần này chỉ vì mục đích tiền tài, cũng không có thù hận sinh tử gì với bản môn. Chư vị không cần phải quá mức khẩn trương như vậy."
Vân Kiếm Chân Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của nàng, lại bổ sung thêm: "Chư vị cần phải cẩn thận, để tránh ngày sau lại phát sinh chuyện tương tự."
"Mặt khác, việc này quyết không được tuyên dương ra bên ngoài!" Vân Kiếm Chân Quân trầm giọng nói, trong ánh mắt để lộ ra một tia uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: "Để tránh gây nên khủng hoảng không cần thiết."
Đám đông tam giai tu sĩ cùng đồng thanh hô lên: "Tuân mệnh!"
...
Hạ Nhược Tuyết mặc một bộ y phục màu đỏ nhẹ nhàng, một mình bước chậm bên trong phường thị của Tử Tiêu phong.
Nàng khẽ nhíu mày trầm tư, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Người kia… thật sự là Lý Thủy Đạo sao?
Năm tháng thoi đưa, chỉ nháy mắt một cái, đã gần hai mươi năm hai người chưa từng gặp lại rồi.
Lý Thủy Đạo đã trở thành quá khứ xa xôi trong trí nhớ của nàng, dù hai người đã từng vui sướng kịch liệt bên nhau… thì đến giờ, hết thảy cũng trở thành một màu xám trắng.
Tất cả đều vì con đường của chính mình.
Lúc trước, nàng chịu đi theo bên cạnh hầu hạ Lý Thủy Đạo, chỉ vì hắn có thể cung cấp tài nguyên tu luyện cường đại cho nàng. Về sau, vì cầu mong một con đường tu đạo càng cao hơn, nàng đã chuyển sang làm môn hạ của Linh Kiếm Chân Quân.
Bản thân là tu sĩ, tu luyện mới là chuyện quan trọng nhất, tình cảm chỉ như một món đồ trang trí, tô điểm thêm cho con đường tu luyện ấy mà thôi.
Nam nhân là như thế, nữ nhân cũng là như thế.
Về sau, dù Hạ Nhược Tuyết đã được tự do, nàng vẫn quyết định đi theo bên cạnh Linh Kiếm Chân Quân tu luyện, dù ngẫu nhiên cũng nhớ tới cố nhân, nhưng hết thảy nhớ nhung chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.
Lòng người luôn khó mà dứt bỏ được những hồi ức trong quá khứ.
Mặc dù nàng đã quyết định buông bỏ đoạn tình cảm trong quá khứ ấy, nhưng mỗi khi nhớ tới Lý Thủy Đạo, trong lòng nàng lại dâng lên một chút tình cảm khó hiểu.
Hôm nay, nghe nói Lý Thủy Đạo đã trở thành Vô Tướng Chân Quân, trong lòng nàng không khỏi nhấc lên một cơn sóng to gió lớn.
Nàng khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi, mà hắn lại có được biến hóa cực lớn như thế. Thậm chí nàng còn hoài nghi người kia căn bản không phải là Lý Thủy Đạo.
Bởi vì một người không thể tu luyện nhanh như vậy được!
Phải biết rằng, từ nhị giai đến tam giai cần mấy chục năm cố gắng không ngừng nghỉ, mà từ tam giai đến tứ giai lại cần tới mấy trăm năm.
Rốt cuộc là vì sao Lý Thủy Đạo có thể vượt qua khoảng chênh lệch tu vi lớn như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhường này?
Đương nhiên, vẫn còn một khả năng khác nữa.
Khả năng này lập tức xuất hiện ở trong đầu Hạ Nhược Tuyết, đó chính là Thanh Vân Hầu kia đã nỗ lực dát vàng lên mặt mình. Có lẽ tên địch nhân gã vừa đối mặt kia vốn không phải là tứ giai tu sĩ chân chính, mà chỉ là một tên tam giai tu sĩ thôi.
Thông qua hành động cố ý khuếch đại thực lực của địch nhân, Thanh Vân Hầu đã thể hiện được thực lực của mình rồi.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian hai mươi năm kia, Lý Thủy Đạo hoàn toàn có thể thăng cấp từ nhị giai đến tam giai. Cách giải thích này tương đối có lý.
Hạ Nhược Tuyết lại đưa mắt nhìn về phía đường phố rộn ràng nhốn nháo xa xa, nàng quá hiểu tính cách của Lý Thủy Đạo, nếu người kia thật sự là hắn, thì đến tám - chín phần mười hắn vẫn còn ở trong phường thị.
Hai vị Vô Tướng Chân Quân đều không tìm được tung tích của người này.
Nhưng trên thực tế, dù đối phương có bản lĩnh thông thiên đến đâu, cũng không thể giấu giếm được cảm giác của hai người bọn họ.
Bởi vậy, Hạ Nhược Tuyết dám khẳng định người nọ đang ẩn giấu ở bên trong phường thị.
Đại ẩn ẩn vu thị!
Biển người náo nhiệt phồn hoa này chính là nơi ẩn nấp tốt nhất.
Dòng người qua lại bên trong phường thị tại Tử Tiêu phong đông như mắc cửi, hàng loạt những người buôn bán nhỏ đều tụ tập ở nơi này, một khi hắn trốn vào bên trong, dù Vô Tướng Chân Quân có bản lĩnh thông thiên tới đâu, cũng không thể tìm được.
Nếu người nọ thật sự là Lý Thủy Đạo, như vậy tám - chín phần mười hắn sẽ ẩn nấp bên trong phường thị này, và đến tận lúc này, hắn vẫn chưa rời đi.
Đây chính là trực giác của Hạ Nhược Tuyết.
Nàng bắt đầu đi tìm kiếm tung tích của Lý Thủy Đạo ở bên trong phường thị. Nàng lướt ngang qua các cửa hàng lớn, dùng cảm giác nhạy cảm của mình để tìm kiếm luồng khí tức quen thuộc kia.
Hạ Nhược Tuyết dùng ngón tay trắng như tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của mình, động tác lộ vẻ kiều diễm đầy dụ hoặc.
Nơi ấy đã từng có Tuyền Cơ huyết độc, nhưng sau khi nàng trùng sinh, nó lại không còn nữa rồi, nếu bên trong cơ thể nàng vẫn còn thứ kia thì quá trình đi tìm kiếm Lý Thủy Đạo sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tới hiện giờ, khi hồi tưởng lại, nàng mới nhận ra Tuyền Cơ huyết độc chính là một môn đạo pháp rất có tâm cơ, tuy nó có thể trợ giúp đám nữ đệ tử của Ám Đường nhận được lực lượng, nhưng nó cũng chính là thứ gông xiềng nô dịch các nàng.
Dựa theo lý luận của Lý Thủy Đạo, khi tu vi thấp, bọn họ chỉ có thể đi săn giống như bầy sói, và trở thành Lang Vương mới có thể thu hoạch được lượng tài nguyên lớn nhất.
Nguyên thủy độc huyết chính là thủ đoạn trợ giúp hắn trở thành Lang Vương.
Ngược lại, khi tu vi lên cao, lại có thể độc hành giống như con hổ, muốn tài nguyên tu luyện gì, cứ việc cướp lấy, không kiêng nể gì ai cũng không có gì phải kiêng kỵ.
Có lẽ nguyên thủy độc huyết cũng sớm bị hắn quên lãng rồi.
Hạ Nhược Tuyết đi khắp cả tòa phường thị, cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào của Lý Thủy Đạo, đến cuối cùng, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Nhưng tìm được hắn thì sao chứ?