Đối mặt với sự khiêu khích của Lý Thủy Đạo, Hồng Vân Thiên Dực lập tức rống lên một tiếng, chỉ thấy thân rắn khổng lồ đột ngột đứng thẳng giữa không trung, lại giống như một sợi dây sắt màu đỏ, quét ngang về phía Lý Thủy Đạo.
"Oanh!" Cự chùy và đuôi rắn va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lý Thủy Đạo lại bị cái đuôi này quật ngã.
Dù sao nó cũng là tứ giai yêu thú, lực lượng mênh mông vô cùng, nó dùng đuôi rắn công kích, chẳng khác gì dùng trường tiên quất tới.
Lấy roi đánh chùy, lấy nhu thắng cương, tử vong trọng chùy không có chỗ mượn lực, Lý Thủy Đạo chỉ có thể bất đắc dĩ ăn phải quả đắng.
Trải qua một kích giao phong này, dù Lý Thủy Đạo đã rơi vào thế hạ phong nhưng thân thể hắn cũng không hề bị tổn thương. Hắn lại lao thẳng về phía Hồng Vân Thiên Dực, như gió táp, như tia chớp.
Những nơi thân hình hắn lướt qua, lại dấy lên một cơn gió lốc rét lạnh thấu xương.
Trong con ngươi băng lãnh của Hồng Vân Thiên Dực trào dâng một ngọn lửa phẫn nộ, nó lập tức há miệng phun ra một quả cầu lửa nóng rực như mặt trời, rít gió vù vù lao thẳng về phía Lý Thủy Đạo.
Quả cầu lửa ấy lớn vô cùng, mang theo uy thế phô thiên cái địa ập tới.
Luồng khí màu tím lập tức xuất hiện, bay xung quanh người Lý Thủy Đạo, đồng thời cự chùy trong tay hắn cũng lập tức bạo phát ra một luồng ánh sáng màu bạc, đánh cho quả cầu lửa trước mặt kia nát bấy, hóa thành những đốm lửa lấp lánh đầy trời, rơi xuống mảnh thiên địa này.
Khoảnh khắc ấy, Lý Thủy Đạo và Hồng Vân Thiên Dực đã gần trong gang tấc.
Môi rắn của con Hồng Vân Thiên Dực kia cực kỳ to lớn, giống như một cái hắc động sâu thẳm có thể thôn phệ hết thảy mọi thứ xung quanh, khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Mà vào thời điểm này, cây cự chùy trong tay Lý Thủy Đạo lại trở nên đen nhánh như mực, để lộ ra một luồng lực lượng thần bí khó lường.
Trong thoáng chốc, một luồng huyễn ảnh đã xuất hiện sau lưng Lý Thủy Đạo. Sau lưng ảo ảnh kia mọc lên hai cái cánh, trên đầu cũng mọc ra một cặp sừng cao ngất. Nó chính là hóa thân của Hoang Ma.
Hóa thân của Hoang Ma lập tức đánh một chưởng về phía Hồng Vân Thiên Dực, lại khiến Hồng Dực Cự Xà này đứng yên ngay giữa không trung, không cách nào nhúc nhích được, giống như đã bị định thân rồi.
Mà Lý Thủy Đạo lại mượn nhờ sức mạnh của Hoang Ma, hung hăng đập cây cự chùy trên tay xuống cái mũi của Dực Xà.
Đây là nơi cứng rắn nhất trên người nó.
Thiết chùy! Chính là biểu tượng của cứng đối cứng, cường đối cường. Lý Thủy Đạo nắm chặt cây cự chùy trong tay, giống như đang nắm giữ sức mạnh chí cương chí cường trong thiên địa.
Một chùy đánh trúng, một chùy đánh tan.
"Chính là hiện tại!" Lại nghe Lý Thủy Đạo khẽ quát một tiếng, chỉ trong chốc lát, hắn đã dồn lực lượng toàn thân lên đầu chùy.
Lực lượng mênh mông như thủy triều ngoài biển lớn mãnh liệt cuốn tới, lực lượng hải dương bao la lập tức vờn quanh thân hắn, phảng phất như chúng đã hòa làm một thể cùng hắn rồi.
Tại thời khắc này, có cảm giác như hắn đã trở thành hóa thân của hải dương, lực lượng gia tăng thêm gấp bội, tựa như có thể rung chuyển cả thiên địa.
Hàn phong gào thét, chỉ trong nháy mắt đã đóng băng con sóng cả cao vạn trượng thành một ngọn núi băng nguy nga. Ngọn núi băng này lại trực tiếp đập xuống chóp mũi Hồng Vân Thiên Dực, giống như một đòn trọng chùy nện vào cái đầu rắn của nó.
Trong lúc nhất thời, từng mảng lân phiến trên đầu rắn ầm ầm văng ra khắp nơi, máu tươi như trút nước, Hồng Vân Thiên Dực lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết muốn đinh tai nhức óc.
Đầu rắn đã bị đập nát!
Nếu là một con xà yêu bình thường, khi phải hứng chịu một đòn như vậy, khẳng định là sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng con Hồng Vân Thiên Dực này có sinh mệnh lực cực kỳ dồi dào.
Nó vẫn không chết. Nó chỉ giãy giụa lăn lộn hệt như những con rắn đã bị chặt đứt đầu bình thường thôi, chỉ khác là những con rắn bình thường giãy giụa hai cái thì đã thật sự chết rồi, nhưng con rắn ẩn chứa sinh mệnh lực dồi dào bên trong cơ thể này, lại trực tiếp mọc ra một cái đầu khác.
Cái đầu rắn non nớt, yếu ớt vừa mới được sinh ra lập tức đưa mắt nhìn về phía Lý Thủy Đạo, bên trong để lộ ra khát vọng sinh tồn, cùng với lòng kính sợ đối với cường giả.
Lý Thủy Đạo bay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng.
Kỳ thật hắn có thể dễ dàng giết chết con Hồng Vân Thiên Dực này, chỉ cần để Tử Dương Chi Lực bám lên miệng vết thương của nó, một khi cấp bậc lực lượng chữa trị của nó không thể vượt qua được Tử Dương Chi Lực, thì cái đầu rắn kia tuyệt đối sẽ không thể mọc lại được.
Nhưng đương nhiên hắn không xuất thủ, muốn lưu lại cho Dực Xà Thiên Tôn một chút thể diện.
Dù sao cướp bóc chỉ có thể làm tạm thời, trao đổi mới có thể làm lâu dài.
"Không biết Thiên Tôn có thể giúp đỡ hay không?" Lý Thủy Đạo chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn không thay đổi, nhưng khí thế lại hoàn toàn khác biệt.
Dực Xà Thiên Tôn đang trốn ở một nơi bí mật gần đó, trong lòng hoảng hốt như một mảnh sông cuộn biển gầm, cảm giác khiếp sợ khó có thể nói nên lời. Ánh mắt ông ta vẫn luôn tập trung vào Lý Thủy Đạo, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự kiêng kị, khó tin và kinh hãi sâu sắc.
Mặc dù khí tức trên người Lý Thủy Đạo cho thấy tu vi của hắn chỉ dừng lại ở tam giai đỉnh phong, nhưng thực lực vừa được hắn thể hiện ra ngoài, lại vượt xa cảnh giới bình thường.
Toàn bộ quá trình hắn đánh bại Hồng Vân Thiên Dực đều gọn gàng lưu loát, không chút dây dưa dài dòng, ngay cả khi đối diện với hai gã Vô Tướng Chân Quân khác bên trong Ngũ Độc môn, ông ta cũng chưa từng biểu hiện ra vẻ mặt kinh ngạc đến thế.
Nhưng chưa hết, vẫn còn một chuyện càng khiến Dực Xà Thiên Tôn cảm thấy bất an, bởi vì nơi này chính là Hư cảnh của ông ta, nếu không thể xua đuổi hoặc là giết chết Lý Thủy Đạo, thì cái mà ông ta chuẩn bị cảm nhận được sẽ gọi là " Như xương cá mắc ở cổ họng".