Một gã tu sĩ của Thái gia mặc áo sợi gai đang quét dọn tại phòng bếp của gia tộc Tiết thị ngày xưa.
Thái Lập Bản đang dọn dẹp những thứ ở đây, nhà cũ phải sạch sẽ mới có thể chuyển vào ở được.
Bỗng nhiên gã gặp phải một chuyện kỳ lạ. Đó là một cái vại đựng đồ ăn, không thể di chuyển được!
Vẻ mặt Thái Lập Bản đầy vẻ nghi hoặc, gã vội vàng ngồi xổm xuống, vô cùng tò mò về cái vại kia.
Ngón tay của gã gõ lên nhẹ nhàng mép vại, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Đột nhiên, ngón tay nọ chạm vào cơ quan, phía dưới cái vại đựng thức ăn lập tức truyền đến một tiếng vang nhỏ "Răng rắc".
Trong mắt Thái Lập Bản lóe lên một tia kinh hỉ, gã cẩn thận từng li từng tí dời vại đựng thức ăn ấy sang một bên, để lộ ra một cái hộp sắt rỉ sét loang lổ bên dưới. Trên chiếc hộp sắt này có khắc một hàng chữ cổ xưa: "Đừng mở ra."
Nhưng sự tham lam trong lòng Thái Lập Bản đã khiến gã trực tiếp bỏ qua lời cảnh cáo này.
Gã đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy không có người nào chú ý, liền nhanh chóng mở hộp sắt ra.
Chỉ thấy bên trong chiếc hộp sắt kia còn có một cái hộp gỗ tinh xảo. Trên hộp gỗ có dán một lá bùa cấp cao, không ngừng lóe lên một mảnh quang mang nhàn nhạt.
Thái Lập Bản thoáng do dự một chút, nhưng vẫn quyết định thử mạo hiểm một lần. Chỉ thấy gã hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát bóc tấm phù lục bên trên xuống, mở hộp gỗ kia ra.
Một luồng khí tức kỳ dị nhanh chóng tản ra từ bên trong hộp gỗ, Thái Lập Bản lập tức trông thấy cái vại đựng thức ăn trước mắt đột ngột tỏa sáng rạng ngời.
Trong cái hộp gỗ này có một con rết màu đỏ như máu, đang lặng lẽ nằm yên, thân thể của nó trong suốt long lanh.
Thái Lập Bản không khỏi sợ hãi than một tiếng: "Loại dị bảo này đúng là bảo vật trong thiên địa!"
Gã đưa tay tới nhẹ nhàng chạm vào người con rết, lại phát hiện nó vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên đã mất đi sinh cơ rồi. Gã thầm cảm thấy thất vọng vô cùng, lại nghĩ: "Tuy con rết này đã chết, nhưng phẩm chất của nó thật bất phàm, nếu có thể nộp lên cho gia tộc, nhất định có thể đổi lấy không ít phần thưởng."
Vì vậy, gã lại cẩn thận từng li từng tí cất con Huyết Ngô Công ấy vào trong hộp gỗ.
Nhưng chính trong nháy mắt này, đột nhiên Thái Lập Bản cảm nhận được một cơn đau đớn thấu tim. Gã kinh hô một tiếng, vội vàng nhìn xuống, lại phát hiện, vào thời điểm bàn tay gã chạm vào con Huyết Ngô Công kia, nó đã hóa thành một luồng hồng quang, chui vào trong cơ thể của gã rồi.
Thái Lập Bản lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng cường đại đang tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể mình.
Gã thống khổ rên rỉ, thân thể không ngừng run rẩy.
Gã cố gắng vận công chống cự, lại phát hiện luồng lực lượng kia càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, phảng phất như muốn xé toạc thân thể gã ra.
Vô số đường gân xanh không ngừng nổi lên trên người gã, hai tròng mắt trợn trừng, gần như muốn lòi ra.
Trong thống khổ, gã dần dần mất đi ý thức...
Thật lâu sau đó, Thái Lập Bản lại một lần nữa đứng lên, hai mắt gã đỏ như máu, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Bên sườn núi Thúy Bình sơn.
Đột nhiên một luồng khói báo động bốc lên.
Tại đỉnh núi, ngay phía ngoài cửa động băng thi, một cơn gió lạnh nổi lên bốn phía. Khâu Lan Anh đứng sừng sững trong gió lạnh, nhìn chằm chằm vào luồng khói báo động phía xa.
Luồng khói kia không tầm thường, nó chính là khói cảnh báo đặc biệt dành cho gia tộc tu tiên.
Ban đầu, màu khói còn trắng, nhẹ nhàng mà mờ ảo, thậm chí còn không chút thu hút, giống như một luồng khói bếp lượn lờ của dân chúng.
Khói báo động màu trắng chính là cấp bậc cảnh giác thấp nhất, nghĩa là quân địch xâp nhập nhưng lực lượng của địch cực kỳ nhỏ yếu, không cần viện trợ, hệt như đang muốn nói với mọi người rằng, có kẻ địch nhỏ yếu tới nhà ta, chúng sẽ bị ta xử lý như nấu một món đồ ăn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, luồng khói báo động màu trắng kia lại phát sinh biến hóa. Khói từ trắng chuyển thành đen, khói đặc đen kịt, thâm thúy vô cùng, làm người ta cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Khói báo động màu đen có nghĩa là kẻ địch cường đại và không thể coi thường.
Đối mặt với địch nhân cường đại như thế, gia tộc tu tiên chỉ có thể cố thủ, chờ đợi viện quân đến.
Khói báo động màu đen tương đương với cầu viện.
Ánh mắt Khâu Lan Anh sáng như đuốc, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Nhưng chỉ ngay sau đó, luồng khói báo động màu đen kia lại một lần nữa phát sinh biến hóa, màu sắc khói cũng từ đen chuyển đỏ, đỏ như máu tươi, chói mắt lại đáng sợ.
Tình huống này có nghĩa là kẻ địch xâm phạm kia chẳng những mạnh mẽ, còn là một vị tam giai tu sĩ!
Đây là một tồn tại mà gia tộc tu tiên bình thường không thể chống đỡ nổi, nếu không lập tức cứu viện, gia tộc tu tiên này sẽ tan thành mây khói, tất cả tài nguyên tu luyện đều bị địch nhân vơ vét hầu như không còn.
Nhưng Khâu Lan Anh lại không vì vậy mà hoảng loạn.
Nàng vẫn đứng bên ngoài cửa động, nhẹ nhàng ấn xuống chiếc hồ lô màu đen bên hông.
Phảng phất như cành cây xanh non ở miệng hồ lô đã cảm nhận được tâm ý của nàng, nó khẽ đong đưa, lập tức tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Ngay sau đó, thiên địa nhị khí bắt đầu dị động. Từng luồng khí tức mát mẻ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hội tụ đến, chúng nó quay chung quanh Khâu Lan Anh, tạo thành một thế giới hư ảo.
Trong thế giới này, có hải dương, có ao nước, có thảo nguyên, có sa mạc, có núi tuyết, hết thảy đều lộ ra vô cùng chân thực.
Cùng lúc đó, bóng dáng của một gã nam tử bán trong suốt cũng nhanh chóng xuất hiện bên người Khâu Lan Anh.
Bóng dáng của hắn dần dần ngưng thực, cuối cùng đã hóa thành một thân thể chân chính. Khuôn mặt của hắn anh tuấn, khí chất cao quý, tựa như một vị Thần tiên hạ phàm.
Theo sự xuất hiện của hắn, thế giới hư ảo kia cũng triệt để thu lại.
Tất cả khí tức, tất cả cảnh tượng đều tan biến giống như đã bị thu vào bên trong đan điền của nam tử nọ, chỉ để lại hai người là Khâu Lan Anh cùng với nam tử kia.
Sau đó, ngay cả Khâu Lan Anh cũng hóa thành một luồng lưu quang chui vào đan điền của Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn chằm chằm vào màn sương mù màu đỏ như máu, đang xông thẳng lên trời kia, rồi không chút do dự đã hóa thành một luồng độn quang màu tím nhạt, nhanh chóng phi độn đi.