Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 965 - Chương 965: Hỏi Thế Gian, Đây Có Phải Là Ngọn Núi Cao Nhất Hay Không?

Chương 965: Hỏi Thế Gian, Đây Có Phải Là Ngọn Núi Cao Nhất Hay Không? Chương 965: Hỏi Thế Gian, Đây Có Phải Là Ngọn Núi Cao Nhất Hay Không?

Cự thú hình người lập tức cầm loan đao ngăn cản, lại phát hiện một tiếng sấm này chỉ có vẻ bề ngoài.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, đột nhiên sau lưng Lý Thiên Tuyệt lại hiện ra một viên long châu lớn bằng trái nhãn. Viên long châu này không ngừng tản ra một luồng quang mang màu trắng mờ nhạt, phảng phất như một vầng trăng màu trắng.

Cự thú hình người thấy vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc, bởi vì một chiêu này lại có đến bảy - tám phần tương tự với "Thanh Nguyệt Thiên Quang" của gã, chỉ khác là bạch quang thôi.

Phải biết rằng, luồng ánh sáng ôn quý nhất trong Hoang Thần Giới là tử quang, tiếp theo là ba màu sắc khác là xanh, lam và đỏ.

Bạch quang không phải là Hoang Thần thánh quang!

Đây tuyệt đối không phải là đạo thuật của Hoang Thần giới, chỉ đơn giản là trông mèo vẽ hổ, hữu danh vô thực!

"Thiên Long Lôi Thiểm!" Lý Thiên Tuyệt hét lớn một tiếng.

"Long Thuế Thiên Châu" sau lưng Lý Thiên Tuyệt lập tức bắn ra một luồng khí tức Chân Long kinh người.

"Long Thuế Thiên Châu" vốn chính là di thuế của Chân Long, là long châu của Chân Long, cũng chính là lực lượng đẳng cấp cao nhất trên thế giới này!

Đây là lực lượng của Chân Long.

Long châu đột ngột nở rộ một vầng hào quang rực rỡ. Bên trong hào quang, có một con Lôi Đình Cự Long màu đỏ trắng, hung hăng rít gào lao về phía dị thú hình người.

Những nơi cự long đi qua, thế giới trực tiếp chìm vào một mảnh lôi đình vạn quân, dường như muốn phá hủy toàn bộ thế giới.

Đối mặt với đòn công kích của Lôi Đình Cự Long, chỉ trong nháy mắt, thân thể con dị thú hình người nọ đã thủng trăm ngàn lỗ, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ đầy hoảng sợ. Nhưng gã lại không thể ngăn cản được công kích của Lôi Đình Cự Long, đến cuối cùng còn đánh thành mảnh vụn dưới đòn công kích của Lôi Đình Cự Long, ngay cả hai thanh loan đao pháp bảo trong tay gã cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cường địch đã diệt, hài cốt cũng không còn!

Đây là sức mạnh của ta!

Đây chính thực lực của Lý Thiên Tuyệt ta!

Lý Thiên Tuyệt đứng sừng sững trên không trung, trong mắt lóe lên một tia tự tin và ngạo nghễ.

Trong lòng lão càng dâng lên một loại cảm giác sung sướng chưa từng có từ trước đến nay.

Không ngờ thần thông do lão tự nghĩ ra là Thiên Long Lôi Thiểm lại cường đại như vậy, ngay cả cường địch bậc này cũng không ngăn cản nổi.

Giờ khắc này, phảng phất như lão đã đứng trên đỉnh phong của thế giới, có thể quan sát chúng sinh, đột nhiên một luồng hào tình quân lâm thiên hạ lại tự nhiên sinh ra.

Lão nắm chặt hai đấm, pháp lực mênh mông sôi trào trong huyết mạch, phảng phất như bên trong thân thể đang có một luồng lực lượng vô tận bắt đầu khởi động.

Lão có thể cảm nhận được sự cường đại của mình.

Loại cường đại này không chỉ dựa trên lực lượng, còn dựa trên tâm hồn.

Có cảm giác như lão có thể thấy được con đường tương lai của chính mình, một con đường bá đạo tràn ngập giết chóc và khiêu chiến, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

"Ha ha ha ha..." Lão ngửa mặt lên trời cười to, trong âm thanh tràn ngập hào hùng và khí phách.

Bao nhiêu năm ẩn nhẫn và khắc khổ tu luyện, rốt cuộc "Long Thuế Thiên Châu" – món bảo vật cần phải hy sinh vô số tộc nhân mới có được, đã giúp lão đi lên đỉnh thế giới rồi.

Lão lập tức cảm nhận được trạng thái cảm xúc thoải mái chưa từng có từ trước đến nay, phảng phất như lão có thể nghe được tiếng gầm gừ ở sâu bên trong nội tâm mình.

Đó là cảm xúc được xả ra sau biết bao năm tháng phải ẩn nhẫn trong quá khứ.

Đó cũng là nỗi chờ mong đối với sự khiêu chiến trong tương lai.

Ngày hôm nay, thực lực của lão đã đủ để chống lại tu sĩ tứ giai rồi, đợi cho đến khi lão tấn cấp lên tứ giai, khẳng định là thực lực bản thân sẽ càng thêm cường đại.

Tại thời điểm đó, lão sẽ không cần phải sợ hãi bất cứ kẻ nào, cũng như bất cứ loại khiêu chiến nào.

Lão có thể yên tâm mà thể hiện ra thực lực chân chính của mình, từ đó theo đuổi vinh quang và huy hoàng thuộc về bản thân.

"Hỏi thế gian, đây có phải là ngọn núi cao nhất hay không?" Lão nhìn về phía bàn tay của mình, cảm nhận được lực lượng Chân Long mãnh liệt mênh mông bên trong cơ thể, lại thì thào tự hỏi.

Đột nhiên, một bóng người màu tím nhạt lập tức xuất hiện.

Người nọ dung nhập vào bên trong một mảnh sương máu, trực tiếp moi ra một khối tinh thạch màu xanh từ đống thịt nát ở nơi này.

Hai mắt Lý Thiên Tuyệt híp lại, mở miệng thì thầm: "Hoặc là có nơi nào khác còn cao hơn cả trời?"

Sau đó, luồng độn quang màu tím nhạt kia đã đi tới trước người Lý Thiên Tuyệt.

Độn quang tản đi, để lộ ra một bóng người, đối phương chính là Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo nhìn Lý Thiên Tuyệt, trong mắt tràn đầy kính nể: "Thật không nghĩ tới, Thiên Tuyệt huynh lại có thể tự mình ra tay. Thật khiến người ta bội phục."

Lý Thiên Tuyệt cười nhạt một tiếng: "Vì lợi ích của gia tộc, dù phải xông pha khói lửa, cũng không tiếc. Một chút nguy hiểm trong đấu pháp như vậy, làm sao đáng nhắc đến?"

Lý Thủy Đạo nghe xong câu này, sắc mặt có chút cứng đờ. Hắn khẽ sờ lên cái mũi của mình, thuận miệng nói: "Thiên Tuyệt huynh không hổ là tấm gương của chúng ta, vì lợi ích của gia tộc mà dũng cảm tiến tới, thật khiến người khác kính nể!"

Lý Thiên Tuyệt cười nói: "Không dám nhận, không dám nhận."

Ngay lúc hai người đang hàn huyên, mảng mây đen trên bầu trời cũng dần dần tán đi, để lộ ra bầu trời trong vắt.

Hai luồng độn quang chậm rãi rơi xuống.

Phía dưới, đám người của Thái thị tu tiên gia tộc đang khẩn trương tụ tập lại cùng một chỗ, ánh mắt của bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm vào hai luồng độn quang vừa giáng từ trên trời xuống kia.

Vừa rồi, trên bầu trời phát sinh dị tượng mây đen bao phủ, lôi đình cuồn cuộn, bọn họ đứng bên dưới này, chỉ có thể nghe được từng tiếng nổ vang truyền đến từ trên bầu trời, mà hoàn toàn không biết gì đối với kết quả cuộc chiến đấu.

Hôm nay, nhìn thấy hai vị cao giai tu sĩ hàng lâm, cả đám đều quỳ xuống, thân thể run rẩy, trong lòng tràn đầy sợ hãi và kính sợ.

Đối với bọn họ, không cần biết là vị tu tiên giả phương nào chiến thắng, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp nhận sự an bài của vận mệnh mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment