Một vị y sư mặc áo trắng của gia tộc vội vàng chạy đến. Người này tên là Thái Lương Thịnh, chính là một vị trưởng lão của gia tộc, cả về tu vi lẫn kiến thức đều là tồn tại số một ở Thái gia.
Lão lộ vẻ mặt sầu lo nói: "Tộc trưởng đại nhân, ta dám chắc là những người này đã trúng phải huyết độc rồi, hơn nữa còn là độc rết. Dựa theo phán đoán của lão phu hẳn là Thái Lập Bản đã bị 'Độc Huyết Mộc Quân' cực kỳ hiếm thấy điều khiển thân thể rồi."
Thái Lương Nghị nhíu mày, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc: "Ngươi khẳng định ư?"
Ánh mắt Thái Lương Thịnh lóe lên một tia thâm thúy, lão khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, loại độc vật này cực kỳ hiếm thấy, nếu không phải ta từng đọc được phần ghi chép về nó trong một cuốn sách cổ, chỉ sợ cũng khó có thể nhận ra."
Thái Lương Nghị nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Cũng đúng thôi, từ trước đến nay, mỗi khi tu sĩ Ngũ Độc môn nghe thấy độc vật, bọn họ đều vui vẻ như vậy.
Mặc dù chính lã đã không thể cải tu đồng tham, nhưng có thể lưu con Độc Huyết Mộc Quân hiếm thấy này cho hậu bối gia tộc cũng vô cùng tốt.
Thái Lương Thịnh chau mày, lo lắng nói: "Tộc trưởng đại nhân, Huyết Độc Mộc Quân này cực kỳ khó điều khiển, hơi không cẩn thận một chút sẽ phản phệ chủ nhân. Dù chúng ta thật sự có được nó, chỉ sợ cũng không sử dụng được, chỉ có thể bán cho những đại gia tộc có được phương pháp thuần phục khác mà thôi."
Thái Lương Nghị thoáng sững sờ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Chẳng lẽ trong cuốn sách cổ kia không có ghi chép về phương pháp thuần phục vật này?"
Thái Lương Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu, cất giọng trầm thấp đáp: "Trong sách cổ chỉ ghi lại một đoạn ngắn về "Huyết Độc Mộc Quân", tin tức không có nhiều, chỉ có mấy câu mà thôi."
Lão thoáng dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục nói: "Sách cổ nói, Xích ngô, trích huyết mà sinh, kết thù kết oán mà thành, ưa thích tinh huyết, có thể đoạt xá người khác."
Thái Lương Nghị nghe xong lập tức rơi vào trầm mặc khá lâu. Hai mắt lão khép hờ, đang cân nhắc lợi hại. Không khí chung quanh cũng trở nên áp lực mà khẩn trương vô cùng, phảng phất như bầu không khí xung quanh đã đông cứng lại rồi.
"Không được!" Đến cuối cùng, Thái Lương Nghị dứt khoát phun ra hai chữ này.
Thái Lương Thịnh có chút sửng sốt với câu nói này, lão nhíu mày, dò hỏi: "Tộc trưởng đại nhân, vì sao?"
Ánh mắt Thái Lương Nghị trở nên sắc bén, trầm giọng nói: "Vất vả lắm gia tộc mới phát hiện ra thứ trọng bảo này, há có thể dễ dàng nộp lên? Những đại gia tộc kia cho chúng ta năm trăm linh thạch là nhiều nhất, lại thêm vài câu ngợi khen ngoài miệng, đã muốn đuổi một con chó rời đi. Trong mắt bọn họ, tất cả sản vật trên mảnh đất này đều là của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ đạt được tất cả. Chúng ta không thể khuất phục như vậy, nếu hôm nay chúng ta không nắm lấy cơ hội này, chỉ sợ con cháu đời đời của chúng ta đều không đứng lên nổi."
Thái Lương Thịnh nghe vậy, lại lộ vẻ không đành lòng, trong ánh mắt lão lóe lên một mảnh kích động khó có thể ức chế nổi. Lão nắm chặt hai tay, cất giọng run rẩy nói: "Tộc trưởng, ngài có biết hậu quả sau khi làm như vậy hay không? Không có phương pháp ổn thỏa, có nghĩa là phải dùng mạng của tộc nhân ra thử đó!"
Thái Lương Nghị nhíu mày, đôi mắt sáng như đuốc, phảng phất như có thể thấy rõ nhân tâm: "Lương Thịnh, con đường tu tiên vốn tràn ngập chông gai, vì phồn vinh của gia tộc, hy sinh là không thể tránh được."
Trong mắt Thái Lương Thịnh hiện lên một tia không đành lòng, lão hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Làm sao những đứa trẻ không có tu vi kia có thể chịu được thứ huyết độc hung ác như vậy? Chỉ có nhị giai tu sĩ trong gia tộc mới có thể miễn cưỡng thử một lần."
Thái Lương Nghị im lặng gật đầu, lại cất giọng trầm thấp mà kiên định: "Tu sĩ đồng tham con rết của gia tộc cần phải từ bỏ đồng tham vốn có, đổi lấy Huyết Độc Mộc Quân làm đồng tham mới. Đây là trách nhiệm bọn họ cần phải trả giá vì gia tộc."
Trong mắt Thái Lương Thịnh lại hiện lên một tia sầu lo: "Nếu pháp này thất bại, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì hồn phi phách tán."
Thái Lương Nghị khẽ than nhẹ một tiếng, trong mắt lại lóe ra một tia quang mang mong đợi: "Nhưng ngươi có nghĩa sâu xa hơn không, nếu phương pháp này thành công thì sao? Thì bọn họ có thể một bước lên trời, tu vi đột nhiên tăng mạnh, có tiền đồ vô hạn lượng."
Thái Lương Thịnh nhíu mày, trong lòng tràn đầy lo lắng: "Nhưng nếu mọi người đều thất bại thì nên làm thế nào bây giờ?"
Trong mắt Thái Lương Nghị lại xuất hiện một tia kiên quyết, lão hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Vậy thì hãy cất món bảo vật này vào kho, đợi ngày sau có thể luyện hóa nó hãy lấy ra. Không cần biết như thế nào, đây cũng là cơ hội trời ban cho gia tộc, tuyệt không được phép tùy tiện buông tha!"
Gần nửa ngày sau, Lý Thủy Đạo đi tới động phủ của Tần Tỳ Nguyên, hắn cũng không khách khí, trực tiếp nói rõ ý đồ tìm đến: "Gần đây, cơ duyên xảo hợp, ta đã lấy được một con Huyết Độc Mộc Quân, khổ nỗi không biết nên luyện hóa như thế nào, nên mới đặc biệt đến thỉnh giáo."
Tần Tỳ Nguyên nghe vậy, mới khẽ thở dài: "Thủy Đạo huynh, không phải Tần gia ta không muốn giúp đỡ ngươi, chỉ là Huyết Độc Mộc Quân này quá mức quỷ dị, trong điển tịch của Tần gia chúng ta, cũng không có phương pháp luyện hóa nó."
Lý Thủy Đạo khẽ nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ chắp tay nói: "Nếu Tần gia đã không có pháp môn này, vậy ta không quấy rầy nữa, chỉ không biết bên trong Ngũ Độc môn có người nào đang nắm giữ phương pháp luyện hóa thứ này hay không?"
Tần Tỳ Nguyên thoáng suy tư một hồi, sau đó mới ngập ngừng nói: "Cái này... Ta cũng không rõ lắm, nhưng theo ta được biết, Ma gia đã từng xuất hiện một vị đệ tử thiên tài tên là Ma Thiên Cương, có lẽ trong gia tộc bọn họ đang nắm giữ phương pháp luyện hóa thứ kia."
Ma Thiên Cương?
Khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ nhếch, để lộ ra một nụ cười. Biết được điều này rồi, hắn cũng không nhiều lời nữa, lập tức ôm quyền nói: "Đa tạ Tần huynh đã chỉ điểm, ta sẽ đi Ma gia hỏi một chút."
Lời còn chưa dứt, hắn đã hóa thành một luồng tử ảnh, trực tiếp biến mất trong động phủ của Tần gia.