Lý Thủy Đạo hơi gật đầu, sau đó trầm giọng nói: "Vừa rồi, ta đã chém giết hai con yêu thú rình coi trong này, bên ngoài có rất nhiều tai mắt gián điệp, chúng ta không nên ở lâu tại nơi này, mau chóng dẫn ta tiến vào phân đà đi."
"Tuân mệnh!" Hai gã tu sĩ đồng thanh hô lên, rồi không dám có chút chậm trễ nào, đã nhanh chóng xuyên qua khu sơn cốc với một ma nrh mây mù lượn lờ, dẫn theo Lý Thủy Đạo đi tới phân đà của Tử Dương môn tại Thương Châu.
Nơi đây ở sâu bên trong sơn cốc, chung quanh chỉ có một vài ngôi nhà dân bỏ hoang rải rác, mà ở khu vực trung ương của sơn cốc lại có một tòa tháp cao nguy nga đang đứng sừng sững giữa trời.
Là Thập Phương Cao Tháp!
Tòa tháp đen kịt này không ngừng tản ra một luồng khí tức cổ xưa mà thần bí, phảng phất như nó đã cùng chung một nhịp hô hấp với thiên địa, cũng dùng chung vận mệnh với vạn vật ở thế giới này rồi.
Xung quanh tòa tháp cao ấy được bố trí trận pháp khiến một mảnh sương mù không ngừng lượn lờ khắp chốn, khó có thể nhìn rõ chân tướng bên trong.
Nếu cẩn thận quan sát những đường hoa văn bên trên trận pháp, người ta có thể phát hiện ra nó hoàn toàn khác biệt với những trận pháp thường gặp ở Thiên Nguyên đại lục, bên trên tràn ngập một loại ý vị Man Hoang.
Mười mấy tu sĩ đang lẳng lặng tu luyện bên dưới tháp. Bọn họ ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần, chung quanh thân thể không ngừng lóe lên một mảnh Hoang Thần chi quang.
Huyễn Nhật Ma Kính được gắn trên đỉnh Thập Phương Cao Tháp, trực tiếp tiếp dẫn vầng mặt trời màu tím đen cực lớn, khiến cho từng sợi tử quang rơi xuống phía trên Phân Quang Thiên Tinh, lại dựa vào Phân Quang Thiên Tinh để phân chia ra ba loại ánh sáng đỏ lam xanh, lần lượt chiếu rọi lên người bọn họ.
Những tia sáng này ẩn chứa từng loại Tử Dương chi lực khác nhau, trợ giúp các tu sĩ tu luyện 《 Hoang Thần bí thuật 》 thuộc về mình.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo thoáng chớp động vài cái, không có ai tiếp dẫn Tử Nhật.
Cũng đúng thôi, Dư Sĩ Hoài còn sống, gã lại là phân đà chủ của phân đà Thương Châu, bởi vậy Thương Châu này không cần có tên đà chủ thứ hai.
Phải biết rằng, Tử Dương chi lực do Hoang Thần giới cung cấp đến nơi này, chỉ đủ để bồi dưỡng một tên Tử Dương Ma Quân, bốn phân đà chủ và gần trăm tu sĩ yếu hơn một chút.
Bất cứ loại tài nguyên tu luyện nào cũng rơi vào tình trạng khan hiếm!
Hoang Thần Giới cũng cực kỳ keo kiệt đối với Tử Dương chi lực của mình. Bọn họ sẽ không bồi dưỡng tất cả mọi người trở thành cường giả cấp bậc Tử Dương Ma Quân.
Nói cách khác, chuyện mà Hoang Thần Giới muốn hoàn thành chỉ cần đến một tên Tử Dương Ma Quân, cùng với ít nhất là bốn đà chủ đang nắm giữ Tử Dương Chi Lực, cộng thêm một đám tiểu lâu la ít nhất là tam giai, thậm chí là tứ giai.
Hai gã tu sĩ dẫn theo Lý Thủy Đạo đi vào khu vực trung tâm phân đà, lại tiến vào bên dưới Thập Phương Cao Tháp.
Các tu sĩ khác thấy vậy đều ném ánh mắt tò mò nhìn tới.
Bọn họ xì xào bàn tán, không ngừng nghị luận về thân phận cùng với ý đồ tìm đến nơi này của vị trung niên mặc áo choàng đen kia.
"Chẳng lẽ vị này chính là đà chủ phân đà Hắc Sơn trong truyền thuyết, Ma Chỉ Thái Tuế?"
"Theo ta được biết, hắn đã ngồi vững vàng trên vị trí đà chủ này được mấy năm rồi."
"Không phải Hắc Sơn bên kia đã rơi vào tình trạng người đi nhà trống rồi sao?"
"Người vẫn còn, nhưng cả đám đã chuyển đến tổng đà ở Nam Hải rồi."
"Ta có mấy phần ấn tượng với người này."
Hai tu sĩ nọ mỉm cười, lập tức tiến lên mấy bước, cất cao giọng nói với mọi người: "Chư vị đạo hữu, vị này là đà chủ phân đà Hắc sơn từ tổng đà xa xôi đến."
Lý Thủy Đạo đứng chắp tay, khí định thần nhàn, hơi gật đầu tỏ ý cảm ơn. Ánh mắt của hắn đảo qua trên người tất cả nhóm tu sĩ ở đây, cuối cùng mới dừng lại trên người một vị lão giả râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt.
"Vị đạo hữu này, bần đạo hữu lễ." Lý Thủy Đạo tiến lên một bước, chắp tay thi lễ.
Lão giả nọ mỉm cười, hoàn lễ nói: "Đại nhân khách khí, tại hạ Hoàng Ân Viễn, phụ trách sự vụ thường ngày ở nơi đây. Không biết lần này đại nhân đến đây là muốn làm gì?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười, nói: "Bần đạo phụng mệnh Thần Quân, đặc biệt đến kiểm tra Thập Phương Cao Tháp."
Hoàng Ân Viễn nghe vậy, khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm nói: "Thập Phương Cao Tháp này vẫn một mực vận chuyển như thường, sao đột nhiên lại muốn đến kiểm tra?" Nhưng lão cũng không nhiều lời, chỉ cung kính lên tiếng: "Vâng thưa đại nhân."
Sau đó, Hoàng Ân Viễn đánh ra một đạo pháp quyết, Thập Phương Cao Tháp lập tức ngừng vận chuyển, ánh sáng của Tử Nhật cũng theo đó mà tiêu tán.
Làm xong chuyện này, lão giả kia lập tức quay người nói với Lý Thủy Đạo: "Đại nhân, mời."
Hai người một trước một sau, bay tới đỉnh Thập Phương Cao Tháp.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo rơi xuống Huyễn Nhật Ma Kính, bắt đầu cẩn thận đánh giá món bảo vật này.
Huyễn Nhật Ma Kính ở nơi đây hoàn toàn giống với tấm kính do hắn tự mình luyện chế, điểm khác biệt duy nhất chính là ở mặt sau của Huyễn Nhật Ma Kính.
Mặt sau của tấm Ma Kính này có khảm nạm một hạt châu màu xanh biếc, không ngừng tản ra linh quang nhàn nhạt.
Lý Thủy Đạo đưa tay gỡ hạt châu này xuống, cẩn thận quan sát nó.
Hiển nhiên, viên hạt châu này là sản phẩm do hậu thiên luyện chế mà thành, chất liệu cứng rắn, sáng bóng ôn nhuận.
Lý Thủy Đạo âm thầm suy đoán trong lòng: "Hạt châu này là Thúy Linh Chi Tâm? Hay là Linh Nguyên Thúy Tinh? Hoặc là Cổ Linh Lục Phách, Lục Linh Thần Tủy, Thúy Quang Linh Châu? Thực sự không biết nó là loại nào?"
Trong đầu hắn lập tức xuất hiện đến mười mấy loại tài liệu luyện khí.
Thật khó giải quyết!
Ngay cả nguyên vật liệu cũng không xác nhận được, thì làm sao mà bắt chước đây?
Phải biết rằng, mỗi một loại nguyên vật liệu đều sẽ tương ứng với một loại phương pháp luyện chế khác nhau, nếu suy đoán ban đầu đã sai, sợ rằng đến cuối cùng, sẽ là phí công nhọc sức một phen mà chẳng được chuyện gì.