Tam giai hoạt độc xâm nhập vào cơ thể con người, chuyên tấn công ngũ tạng lục phủ, nếu trực tiếp nuốt nó vào trong miệng, sẽ lập tức bùng nổ trong bụng, đừng nói là tam giai tu sĩ, ngay cả tứ giai tu sĩ cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Tuy Ma Cổ Độc Vương đã sớm nghe nói nhục thân của Lý Thủy Đạo vô cùng cường hãn, lực lượng kinh người, nhưng lão dám khẳng định là lục phủ ngũ tạng yếu ớt bên trong cơ thể hắn tuyệt đối không thể chống cự được tam giai kịch độc.
Đáng tiếc Ma Cổ Độc Vương lại không biết bên trong cơ thể Lý Thủy Đạo có nguyên thủy độc huyết, càng không biết Lý Thủy Đạo đã tu luyện《 Tiên Thiềm Khí 》đến trình độ đăng phong tạo cực. Thậm chí Tiên Thiềm chân khí của hắn còn ẩn chứa Tử Dương chi lực, khiến cho lục phủ ngũ tạng trở nên kiên cố không thể phá vỡ dễ dàng.
Trừ phi là tứ giai độc dược càng thêm khủng bố, nếu không, nó tuyệt đối không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với nhục thân pháp thể của Lý Thủy Đạo.
Đương nhiên, nếu Ma Cổ Độc Vương thật sự dùng kịch độc tứ giai để thăm dò Lý Thủy Đạo, chỉ sợ Lý Thủy Đạo cũng sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Ngươi đã lấy tứ giai độc dược ra, ta còn không lấy pháp bảo Tử Vong Trọng Chùy tới đập nát mặt ngươi ư?
Nguyên nhân chính vì như thế, Ma Cổ Độc Vương mới dùng một loại nguyên vật liệu không mang đến một chút uy hiếp nào để tạo ra "Thâm uyên độc chướng", sau đó trực tiếp luyện chế ra một viên độc đan ở ngay trước mặt Lý Thủy Đạo.
Một viên độc đan, với vẻ bề ngoài thoạt nhìn không có uy hiếp gì, mà cấp bậc của viên độc đan này tối đa cũng chỉ là tam giai kịch độc. Lý Thủy Đạo vốn là tam giai tu sĩ, dùng kịch tam giai kịch độc để khảo nghiệm hắn là cực kỳ thích hợp.
Ma Cổ Độc Vương cố ý nói ra một vài lời khiêu khích, chỉ đơn giản là muốn khích tướng Lý Thủy Đạo để hắn nuốt viên độc đan ấy vào trong miệng.
Lý Thủy Đạo lại không khinh địch mà trực tiếp nuốt viên độc đan ấy. Cũng không phải hắn đã biết trước nó là "Hoạt độc", chỉ đơn giản là hắn cho rằng viên độc đan này sẽ nổ tung, sau đó phá hủy Hư cảnh của hắn.
Mặc dù nghĩ sai, nhưng cũng coi như chó ngáp phải ruồi, vừa vặn lại phá hư mưu tính của Ma Cổ Độc Vương.
Ngay từ đầu, mục tiêu của Ma Cổ Độc Vương chính là luyện chế vị cao thủ gia tộc Lý thị này thành tam giai thi khôi, dùng để tăng cường thực lực bản thân, mà không phải chỉ đơn giản là giết chóc.
Giết Lý Thủy Đạo thì có ích lợi gì?
Hư cảnh của hắn sẽ tự bạo, tất cả bảo vật bên trong đều sẽ hóa thành hư ảo, cái gì cũng không vớt vát được.
Dù may mắn có được kiện pháp bảo kia cũng vô dụng, khẳng định là cây chùy nọ đã bị Lý Thủy Đạo huyết tế thành bản mệnh pháp bảo, có liên quan chặt chẽ tới tính mạng của hắn rồi.
Dù cưỡng ép cướp đoạt, cũng chỉ phá hư linh tính bên trong pháp bảo, khiến cho nó mất đi giá trị vốn có mà thôi.
Lại nói, mặc dù gia tộc Lý thị là gia tộc lớn thứ tư của Ngũ Độc môn, nhưng bọn họ chỉ là gia tộc mới trỗi dậy, tài nguyên trong tay có hạn. Dù diệt Lý gia, lão cũng không kiếm chác được gì.
Thứ có giá trị nhất trong gia tộc Lý thị chính là bản thân Lý Thủy Đạo.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Ma Cổ Độc Vương mới không ra tay.
Ngay cả khi Lý Thủy Đạo dùng Huyết Độc đi cắn nuốt thâm uyên độc chướng đã hoạt hóa, lão cũng chỉ yên lặng theo dõi, chứ không hề ra tay bỏ đá xuống giếng.
~t.ruyê.nyy~
Thâm Uyên phường thị.
Trong động phủ của Ma Cổ Độc Vương.
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt cung kính, dùng hai tay dâng lên một chiếc hộp ngọc tinh xảo.
Ma Cổ Độc Vương từ từ mở hộp ngọc ra, một mảnh quang mang màu xanh biếc ở bên trong lập tức phản chiếu ra bên ngoài, ánh lên đôi mắt thâm thúy của Độc Vương.
Chỉ thấy một khối "Hải Tâm Thúy Ngọc" óng ánh sáng long lanh đang nằm bên trong chiếc hộp nọ, phảng phất như bên trong khối ngọc này đang ẩn chứa một luồng lực lượng của hải dương, không ngừng tản ra khí tức mát mẻ êm dịu.
Độc Vương khẽ vuốt cằm, lão biết mình không thể từ chối được nữa, nếu không vị Tử Ảnh U Khách này sẽ thực sự trở mặt.
Lý Thủy Đạo còn trẻ tuổi đã có tu vi thâm hậu như thế, dù không chèn ép, cũng không cần thiết phải đắc tội với hắn.
"Ngươi chờ ở ngoài cửa, ta luyện xong tự nhiên sẽ đưa nó cho ngươi." Thanh âm của Ma Cổ Độc Vương mang theo một tia nghiêm túc không cho phép nghi ngờ.
Lý Thủy Đạo nghe vậy, chỉ cười nhạt một tiếng. Hắn biết Ma Cổ Độc Vương đang kiêng kị mình.
Mà xét cho cùng, cũng chẳng ai mong muốn có một vị cao thủ ngồi xổm ở bên cạnh mình trong lúc luyện khí.
Nói gì thì nói, hiện giờ bản thân cũng có việc cầu người, Lý Thủy Đạo không tiện nói gì thêm chỉ thành thật ôm quyền, xoay lưng rời đi.
Ma Cổ Độc Vương đưa mắt nhìn bóng lưng Lý Thủy Đạo rời đi, lúc này mới yên tâm khoanh chân ngồi xuống. Hai tay lão kết ấn, Ma Cổ Độc Hỏa màu tím lập tức bắn ra từ đầu ngón tay, bắt đầu nung khô khối Hải Tâm Thúy Ngọc.
Độc Hỏa và Hải Tâm Thúy Ngọc nhanh chóng đan xen vào nhau, phát ra tiếng động lách cách, tựa như hai bên đang triển khai một hồi đọ sức kịch liệt.
Hải Tâm Thúy Ngọc ở bên trong ngọn lửa, dần dần tỏa sáng long lanh, tản ra một luồng hào quang màu xanh biếc nhàn nhạt, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Theo thời gian trôi qua, khối Hải Tâm Thúy Ngọc dần dần thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ hơn, cuối cùng đã hóa thành một viên độc châu màu đen kịt.
Vầng hào quang màu đen thâm thúy không ngừng lưu chuyển bên ngoài viên độc châu ấy, phảng phất như bên trong ẩn chứa lực lượng kịch độc kinh người, dọa cho người khác không dám tùy tiện đụng vào.
Ma Cổ Độc Vương rời khỏi mật thất, đưa viên bảo châu màu xanh ấy cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo tiếp nhận bảo châu, vừa nhìn đã thấy viên hạt châu này màu đen thui, giống như một cục than, thậm chí còn đen hơn viên Hồi Linh Bảo Châu do hắn tự tay luyện chế rất nhiều.
Tình huống này đã cho thấy, Ma Cổ Độc Hỏa trong tay Độc Vương còn độc hơn Cự Linh Độc Hỏa của hắn, đương nhiên hiệu quả luyện khí cũng sẽ tốt hơn.