Đối diện với hắn là Hạ Nhược Tuyết với bộ y phục màu đỏ như lửa, dáng người cao ngất. Nàng đang chăm chú nhìn vào Lý Thủy Đạo, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ quật cường, hiển nhiên là thà chết không lùi.
Trên tay nàng đang cầm Bạch Cốt Huyết Ma Đao, huyết sát chi khí chỉ ẩn mà không phát, nếu phát ra sẽ kinh thiên động địa.
Bên chân Hạ Nhược Tuyết có một cái hố to, trong hố có một đống huyết nhục đang chậm rãi nhúc nhích.
Tuy Linh Kiếm Chân Quân đã bị một búa đánh cho tan xương nát thịt, nhưng nàng cũng có bí pháp trùng sinh huyết nhục, nó có thể trợ giúp nàng trùng sinh vô hạn, bất tử bất diệt.
Trong Hư cảnh của Linh Kiếm Chân Quân có một dòng sông máu âm trầm uốn lượn. Năm mươi năm trước, vì xây dựng nên dòng sông máu này, Linh Kiếm Chân Quân đã bắt Hạ Nhược Tuyết, lúc ấy chỉ có tu vi nhị giai, làm tù binh.
Cũng bởi con sông máu này, Linh Kiếm Chân Quân mới có được nội tình thâm hậu như hiện tại, đã nắm giữ đạo pháp huyết hệ tứ giai "Huyết Luyện Trọng Sinh".
Tứ giai đạo pháp: Huyết Luyện Trọng Sinh.
Muốn thi triển thuật này, chẳng những phải tiêu hao một lượng lớn pháp lực, càng cần rất nhiều thời gian, nếu trong quá trình trùng sinh bị người khác bổ cho một kích, thì cái gọi là "Vô hạn trùng sinh, bất tử bất diệt" kia cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Xét đến cùng, môn pháp thuật này cũng chỉ là một môn pháp thuật chữa trị cường đại, chẳng qua hướng chữa trị của nó chú trọng đến phương diện khác so với thâm uyên thủy hệ của Lý Thủy Đạo mà thôi.
"Tránh ra!" Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một mảnh lạnh thấu xương, giọng nói như sấm sét, khiến cả bầu không khí chung quanh cũng vì thế mà run rẩy.
Nếu Linh Kiếm Chân Quân chỉ muốn dùng một – hai phần thực lực để thăm dò thân thủ của Lý Thủy Đạo, có lẽ hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Cũng không phải trước kia hắn chưa từng bị tứ giai tu sĩ thăm dò, lấy ví dụ như Dực Xà Thiên Tôn dùng đồng tham yêu thú của mình ra thử, hay Ma Cổ Độc Tôn luyện chế độc đan thăm dò thực lực của hắn ở ngay trước mặt hắn. Mỗi hành động của bọn họ đối xử với hắn đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ hắn hiểu lầm, khiến cho hậu quả trở thành không thể cứu vãn nổi.
Nhưng Linh Kiếm Chân Quân thì sao? Ngay từ khi bắt đầu, nàng ta đã vận dụng tuyệt học của mình là Kiếm Khí Hóa Ti, mục đích của nàng ta vốn không phải là thăm dò, nàng ta muốn đến lập uy.
Đã như vậy thì đừng trách hắn tàn nhẫn!
Đối mặt với khí thế quyết tuyệt của Lý Thủy Đạo, tuy sắc mặt Hạ Nhược Tuyết đã chuyển thành trắng bệch, nhưng nàng vẫn không chịu nhượng bộ, thậm chí còn mở miệng khẩn cầu: "Sư tôn có đại ân với ta, cầu xin chàng hãy bỏ qua cho nàng ấy."
Khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ cong lên, vẽ ra một tia tàn nhẫn lạnh lẽo: "Nàng muốn luận ân tình với ta? Một ngày phu thê trăm ngày ân tình, nàng tính xem chúng ta đã sống chung bao nhiêu ngày rồi?"
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt hàm răng, nàng biết, ở trước mặt Lý Thủy Đạo, những lời nói của mình đều trở nên yếu ớt vô dụng nhưng vẫn kiên định nói: "Không giống vậy đâu, tóm lại nếu chàng muốn giết sư tôn ta, phải giết ta trước."
Lý Thủy Đạo híp hai mắt lại, bên trong lóe lên một tia lãnh mang nguy hiểm: "Được! Nể mặt nàng, ta sẽ thay cho nàng ta một con đường!"
Nói xong, thân hình hắn lập tức lóe lên như điện xẹt, trực tiếp lui về phía sau, chỉ trong nháy mắt đã kéo giãn khoảng cách ra hơn trăm mét.
Trong lúc bay đi, Lý Thủy Đạo còn kéo thanh phi kiếm pháp bảo đang cắm trên ngực mình xuống. Tuy thanh phi kiếm này không có người điều khiển, nhưng lại không thể tiến vào Hư cảnh, càng không thể trả lại nó cho Linh Kiếm Chân Quân.
Nói vậy, chỉ còn cách… trực tiếp phá hủy!
Một vị kiếm tu không có phi kiếm, cũng chẳng khác gì phế nhân.
Trường kiếm rời tay, Lý Thủy Đạo cầm Tử Vong Trọng Chùy lên, hung hăng đánh tới. Chỉ thấy cây cự chùy màu bạc nặng nề đập thẳng xuống thanh pháp phi kiếm bảo tứ giai.
Lúc này, Linh Kiếm Chân Quân đang trùng sinh, phi kiếm pháp bảo không người điều khiển, chính là thời cơ tốt nhất để phá hủy nó.
Chùy kiếm va chạm, âm như sấm rền.
Phảng phất như chuôi bảo kiếm này cũng cảm nhận được mối uy hiếp sinh tử tồn vong đang tiến đến gần mình, chỉ thấy nó tự hành nở rộ một mảnh hào quang óng ánh đến loá mắt.
Hào quang này cực kỳ mãnh liệt giống như đã hội tụ toàn bộ lực lượng của tinh hà.
Đây là kiếm linh!
Lý Thủy Đạo có cảm giác mình đã nhìn thấy một luồng ý chí bất khuất đang bao phủ bên ngoài thanh pháp bảo phi kiếm này.
Chính là nó, nó đã khiến một thanh "tử kiếm" biến thành "hoạt kiếm", bởi vậy dù không có người điều khiển, Lý Thủy Đạo cũng không thể thu nó vào trong Hư cảnh của mình.
Đây chính là áo nghĩa của "Vạn vật có linh".
"Được!" Lý Thủy Đạo hét lớn một tiếng, ý định phá hủy thanh kiếm này vốn đã xuất hiện trong lòng, lại càng thêm kiên định.
Bản tôn Linh Kiếm Chân Quân cũng bị hắn đập thành thịt nát, thì một thanh pháp bảo phi kiếm của nàng ta, làm sao có thể chống lại được?
Nâng trọng chùy lên cao, vận kình tụ lực.
Tiên Thiềm chân khí ẩn chứa Tử Dương chi lực cuồn cuộn gào thét, khiến cho ba trăm vạn mẫu hải dương ở bên trong Hư cảnh cũng nổi sóng mãnh liệt.
Lực lượng của hoang mạc, lực lượng của hải dương… hai luồng lực lượng cực mạnh như hai con rồng khổng lồ nhanh chóng hội tụ vào nhau, triệt để hòa làm một thể.
Thanh phi kiếm pháp bảo tứ giai của Linh Kiếm Chân Quân lập tức cảm nhận được mối uy hiếp kinh khủng chưa từng có từ trước đến nay, nó trực tiếp phóng ra một mảnh hào quang càng thêm rực rỡ, có ý đồ muốn ngăn cản công kích của Lý Thủy Đạo. Nhưng khi đối mặt với một kích hợp lực của hai luồng lực lượng kia, nó mới biết, dù làm cách nào mình cũng không thể ngăn cản được.
"Phanh!"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, hệt như toàn bộ thiên địa đều đang run rẩy.
Tuy thanh phi kiếm pháp bảo tứ giai kia đã dốc hết toàn lực tỏa sáng, nhưng vẫn không thể ngăn cản được một kích trí mạng của Lý Thủy Đạo.
Kiếm linh phát ra tiếng kêu rên tràn đầy thê lương, giống như đang cố gắng chống lại cự lực, nhưng đến cuối cùng lại chẳng làm nên chuyện gì.