Liên minh nhân loại, khu A của sao Tử Vân, Học viện Quân đội Duy Hòa.
Còn 5 tiếng nữa là đến lễ nhập học của tân sinh viên khóa 521.
(*) Số 521 có nghĩa là iu cưng, ý nghĩa giống với 520 dựa trên cách đọc.Bà chủ của một cửa hàng hoa cạnh phố thương mại đang buồn chán xem phim thần tượng, cô ngáp dài một cái, chảy ra một giọt nước mắt sinh lý.
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, một vị khách lạ bước vào.
Bà chủ ngay lập tức ngồi thẳng dậy, mắt sáng như đuốc.
Vị khách này cao ráo, chân dài, chiếc quần dài màu đen ôm sát đôi chân thẳng tắp được nhét vào đôi bốt quân sự đặc chế của Học viện Quân đội Duy Hòa. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng tinh khôi không chút nếp nhăn nào, cúc nào cúc nấy được cài đến tận cúc trên cùng. Dưới ánh mặt trời, đường nét hàm dưới đẹp đẽ của anh càng nổi bật.
Bà chủ không kìm được mà nuốt nước bọt, ánh mắt rơi lên gương mặt của vị khách rồi ngay lập tức giật mình tỉnh lại.
Gương mặt đó vô cùng tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đường viền môi hoàn hảo nhưng đôi mắt lạnh lùng sắc bén của anh khiến người khác phải run rẩy, cảm giác bị đẩy ra xa cả ngàn dặm.
"Chào quý khách, ngài cần gì ạ?" Cô đứng dậy cười nói.
"Một bó hoa thủy tinh." Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên trong cửa tiệm.
Bà chủ trong lòng không khỏi thở dài thất vọng.
Hoa thủy tinh mang ý nghĩa là tình yêu đầu trong sáng thuần khiết, suốt đời chỉ có mình em.
Cô nhanh chóng chọn lựa những bông hoa thủy tinh, trong đầu không ngừng suy nghĩ, người như thế nào mới có thể chiếm được trái tim của người đẹp trai trước mặt này.
Chưa kịp cảm thán xong, chuông cửa lại vang lên, theo sau đó là những bước chân dứt khoát cùng giọng nói trầm ấm cuốn hút: "Bà chủ, một bó hoa thủy tinh."
Bà chủ nghe theo âm thanh mà nhìn sang, tim lập tức đập loạn nhịp, úi giời ơi hôm nay là ngày gì vậy!
Vị khách bước vào sau cũng rất cao, ăn mặc tương tự, chỉ có điều thoải mái phóng khoáng hơn. Cổ áo hắn mở rộng, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhẹ, đôi mắt đào hoa dường như đang phát điện khắp nơi.
Bà chủ kìm nén sự kích động trong lòng, nói: "Vâng, xin quý khách chờ một chút."
Sau đó cô quay sang vị khách đầu tiên, cầm tấm thiệp lên hỏi: "Khách muốn viết gì lên thiệp ạ?"
Vị khách đầu tiên lạnh nhạt trả lời: "Tặng Tống Vũ, Tạ Thiên Hòa."
" Vâng." Cô hỏi: "Vũ nào ạ?"
"Vũ trong "mưa rơi"." Tạ Thiên Hòa đáp.
Người đứng cạnh khẽ nhướng mày nhưng không nói gì.
"Là tặng cho bạn gái à?" Bà chủ có chút tò mò, dù gì kiểu đàn ông cấm dục như thế này rất hiếm gặp, cô cũng muốn thử vận may của mình.
"Bạn trai." Tạ Thiên Hòa đáp.
Nụ cười của bà chủ có chút tiếc nuối: "Vậy cậu ấy chắc hẳn là một O rất xinh đẹp."
"Cảm ơn." Tạ Thiên Hòa không có bất kỳ biểu cảm nào.
Bà chủ đã gói xong bó hoa thủy tinh: "Ngài chờ 5 phút nhé, hoa thủy tinh ngâm nước rồi sẽ không bị héo."
Tạ Thiên Hòa gật đầu.
"Còn quý khách thì muốn viết gì lên thiệp?" Bà chủ ngẩng đầu nhìn vị khách thứ hai, tim lại không kìm được đập loạn hai nhịp. Kiểu nam thần ấm áp này cô cũng chịu nốt!
"Tặng cho cục cưng Tống Vũ, Tư Duẫn." Tư Duẫn mỉm cười nói.
Bà chủ cười nhẹ: "Vũ nào ạ?"
"Vũ trong "mưa rơi"." Tư Duẫn chọn một chiếc ghế cao ngồi xuống, nụ cười vẫn giữ nguyên: "Là một Omega rất xinh đẹp."
Tạ Thiên Hòa ngước mắt nhìn người kia, vừa vặn ánh mắt người đó cũng nhìn lại anh, hai người thoáng chạm mắt nhau rồi không hẹn mà cùng dời đi.
Bà chủ cười gượng: "Ha ha, thật trùng hợp, tên của bạn trai hai người lại giống nhau nhỉ."
Quả là rất trùng hợp. Cả hai người đều nghĩ vậy.
Cho đến nửa tiếng sau, khi hai người nhìn thấy nhau dưới cùng một tòa nhà và cũng nhận ra trong tay đối phương cũng là một bó hoa thủy tinh giống hệt mình.
"Cục cưng, cho anh một nụ hôn nào~"
"Đừng ở đây, chiều nay em có hẹn với người khác rồi."
"Ai vậy? Không lẽ lại là tên Alpha ngu ngốc nào nữa à?"
"Chỉ là bạn thôi mà, anh đừng có lần nào cũng nghi ngờ em được không?"
Theo tiếng nói vọng đến là hai Omega nhỏ nhắn đang dính lấy nhau trao cái hôn đến mức sắp quẹt ra lửa.
Tống Vũ là một O vô cùng đẹp, vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng tốt bụng và cũng luôn hành xử có chừng mực. Cho đến giờ, điều thân mật nhất mà Tạ Thiên Hòa từng làm với cậu ta cũng chỉ là nắm tay thế mà Tống Vũ đã đỏ mặt e thẹn rồi.
Tư Duẫn đặc biệt đến gặp cậu ta để giảng hòa:...
Alo mối tình đầu thuần khiết trắng tinh đâu rồi?
Tống Vũ bị hôn đến mức thở dốc, đôi mắt long lanh ngấn nước: "Ở đây mà lỡ có ai thấy thì sao..."
"Không sao đâu, họ quản trời quản đất chứ không lẽ còn quản được chuyện yêu đương của người ta à?"
Tống Vũ nửa chối nửa đưa đẩy, cậu ta vừa ngẩng đầu lên đã như nhìn thấy ma, vội vàng đẩy người đang hôn mình ra.
"Cậu, cậu... các cậu đến từ lúc nào!?"
Là "các cậu", không phải "cậu".
Tư Duẫn sống đến 18 năm chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại gần với hai chữ ngu xuẩn đến thế.
Trên gương mặt của Tạ Thiên Hòa lúc này cũng u ám đến mức sắp đổ mưa tại chỗ.
Không có Alpha nào có thể chấp nhận Omega của mình ngoại tình, huống chi đối tượng ngoại tình lại là một Omega khác.
Sỉ nhục, vô cùng sỉ nhục.
Hai Alpha với khí thế bức người nhìn Tống Vũ, ánh mắt lạnh đến mức có thể giết người không cần dao.
Tống Vũ khóc như hoa lê đái vũ: "Các cậu có thể nghe tôi giải thích không..."
Tạ Thiên Hòa cảm thấy mình không ngu đến mức đó, anh ném bó hoa thuỷ tinh trong tay vào thùng rác, bó hoa va vào một bó hoa khác cũng rơi vào đống rác cùng lúc.
Tư Duẫn phủi tay, hắn mỉm cười với Tống Vũ: "Kết thúc rồi nha, bạn Tống."
Tạ Thiên Hòa không ngoảnh lại, cứ thế bỏ đi.
Một Omega khác nhìn Tống Vũ với vẻ vừa sốc vừa giận dữ: "Cậu quen Alpha đẹp trai như thế từ lúc nào vậy!?"
Tống Vũ:???
Năm tiếng sau, buổi lễ nhập học của tân sinh viên khóa 521 của Học viện Quân sự Duy Hòa diễn ra.
Bên trái khán đài là hàng loạt Alpha cao lớn chân dài, bên phải là các Omega nhỏ nhắn đáng yêu. Họ đều mặc đồng phục quân sự, nhìn từ xa vô cùng bắt mắt.
"Tiếp theo, xin mời đại diện tân sinh viên khóa 521 lên phát biểu."
Một Omega có dung mạo tinh tế, dáng người mảnh khảnh từ từ bước lên bục phát biểu dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Giọng nói êm tai vang qua loa phóng thanh đến tai từng người: "Xin chào mọi người, tôi là Tống Vũ, đại diện tân sinh viên khóa 521 của Học viện Quân sự Duy Hòa..."
"Anh Tạ, đó không phải là bạn trai của anh hả?" Trần Khải dùng khuỷu tay khẽ huých người bên cạnh mình, người vốn đang lạnh lùng không nói gì.
Tạ Thiên Hòa càng lạnh lùng hơn: "Chia tay rồi."
Anh không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra năm tiếng trước, vì lúc đó trông anh giống như một kẻ ngu ngốc vậy. Nhưng chưa kịp để Trần Khải phản ứng, phía trước lại vang lên một giọng nói khác: "Anh Duẫn, đó không phải là bạn trai của cậu à?"
"Chậc, không phải, cậu nhớ nhầm rồi, bạn trai của tôi chết lâu rồi mà." Một giọng nói đầy khó chịu nhưng lại vô cùng quen thuộc vang lên.
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu lên, liền thấy một kẻ ngu ngốc khác đang quay đầu nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa khẽ nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đó.
Tư Duẫn nở một nụ cười hờ hững: "Trùng hợp quá, bạn học à."
Tạ Thiên Hòa trong lòng không thoải mái, mặt càng lạnh hơn, Trần Khải bị vẻ đẹp trai của anh chàng vừa quay đầu làm chói mắt, cậu ngạc nhiên hỏi: "Anh Tạ, bạn của anh hả?"
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng đáp: "Không quen."
Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, Thịnh Giang bên cạnh Tư Duẫn thấy tình hình không ổn nên chủ động đưa tay về phía Trần Khải: "Chào cậu, tôi là Thịnh Giang, lớp 3 hệ Chỉ huy."
Trần Khải bắt tay cậu ta, cười nói: "Tôi là Trần Khải, lớp 1 hệ Chiến đấu."
"Đây là anh em của tôi, Tư Duẫn, cũng thuộc lớp 3 hệ Chỉ huy." Thịnh Giang giới thiệu.
"Đây là đại ca của tôi, Tạ Thiên Hòa, lớp 1 hệ Chiến đấu." Trần Khải cười cười.
Tư Duẫn để lại cho Tạ Thiên Hòa một ánh mắt ẩn ý rồi quay người đi.
Sau buổi lễ khai giảng, Trần Khải đến giúp Tạ Thiên Hòa chuyển đồ vào ký túc xá. Cậu vác một vali đồ nói: "Ban đầu cứ tưởng hai anh em mình sẽ được ở chung một phòng chứ, anh Tạ, sao số thứ tự của anh lại lẻ ra vậy, cả hệ chiến đấu chỉ có mình anh ở riêng một phòng, nghe nói người ở chung phòng với anh cũng là một tên xui xẻo bên hệ chỉ huy, cả hệ chỉ huy chỉ có mình cậu ta bị lẻ ra thôi."
Tạ Thiên Hòa không quan tâm lắm đến việc sẽ ở chung với ai, anh chỉ muốn ký túc xá yên tĩnh một chút để có thể suy nghĩ thấu đáo về những chuyện vừa xảy ra.
Tuy nhiên, mong muốn tốt đẹp đó tan biến ngay khi cửa ký túc xá vừa mở ra.
Tư Duẫn đang cầm một chiếc áo sơ mi loay hoay không biết phải gấp như thế nào cho phẳng, bỗng nhiên cửa ký túc xá mở ra, một dáng hình quen thuộc đứng ngay trước cửa.
Trong khoảnh khắc đó, Tư Duẫn cảm thấy việc chiếc áo sơ mi nhăn nheo cũng không còn là vấn đề quá nghiêm trọng nữa.
"Ôi trùng hợp ghê, Tư Duẫn cũng ở ký túc này à? Anh Tạ của tôi cũng ở đây đó!" Trần Khải hồ hởi chào hỏi.
Tư Duẫn mỉm cười hoàn hảo đáp lại: "Ừm, đúng vậy."
Học viện Quân sự Duy Hòa là trường quân sự hàng đầu của Liên minh loài người, điều kiện ký túc xá ở đây thuộc loại tốt nhất trong các trường quân sự. Hai giường đơn, hai bàn học có kệ sách, tủ quần áo cá nhân, mỗi thứ đều phân chia rõ ràng. Giữa phòng có một chiếc sofa và bàn trà nhỏ, phía nam là ban công rộng rãi, ngay cửa ra vào là nhà bếp nhỏ, bên cạnh đó là phòng tắm.
Tạ Thiên Hòa rất hài lòng với điều kiện của ký túc xá, chỗ này tốt hơn tất cả những nơi anh từng ở, ngay cả việc ở cùng một người mà anh không ưa cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, Tạ Thiên Hòa nằm trên giường thì nhận được một yêu cầu liên lạc từ cổ tay, hình đại diện của Tống Vũ cứ nhấp nháy không ngừng.
Tâm trạng vốn không tệ của Tạ Thiên Hoà lại trở nên khó chịu hơn. Khi chuẩn bị từ chối, Tư Duẫn từ phòng tắm bước ra, đầu hắn vẫn còn ướt, hình đại diện của Tống Vũ lơ lửng giữa không trung đập ngay vào mắt hắn.
Tư Duẫn thích thú nhìn anh: "Nghe đi anh bạn, là đàn ông thì phải nghe chứ."
Tạ Thiên Hòa cảm thấy gương mặt điển trai của đối phương càng thích hợp với việc ăn vài cú.
Nhưng trước khi Tư Duẫn kịp hả hê, máy liên lạc trên bàn của hắn cũng đổ chuông. Hình đại diện của Tống Vũ lơ lửng trong không trung giống hệt như trước đó, cứ như thể là một cặp song sinh tuy hai mà một vậy.
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn hắn: "Là đàn ông thì nghe đi?"