Khi đóng cửa lại Tu An nhạy bén cảm nhận được có người trong phòng ký túc xá, y nhanh nhẹn né sang một bên khiến bàn tay định bắt lấy y chụp vào khoảng không.
"Chậc, né cái gì?" Một Alpha cao lớn, vóc dáng vạm vỡ bước ra từ bóng tối.
Tu An tựa lưng vào cửa, cảnh giác nhìn hắn, "Sao anh vẫn chưa đi?"
"Tất nhiên là không nỡ rời xa em rồi." Người đó bỏ mũ xuống lộ ra khuôn mặt có ngũ quan sắc nét, ánh mắt nhìn Tu An tràn ngập vẻ xâm lược.
"Đây là học viện quân sự." Tu An lạnh lùng nói.
"Chỉ toàn là lũ nhóc còn chưa mọc đủ lông đủ cánh mà thôi." Hắn cười khẩy: "Hôm qua nếu không phải em ngăn tôi, thì tôi đã xử lý hai đứa nhãi đó rồi."
Tu An nhìn hắn chằm chằm, "Lệnh truy nã của Liên minh về anh vẫn còn treo trên mạng tinh tế, tôi có thể lập tức báo cáo anh."
Người đó lắc lắc thiết bị trong tay, "Em định báo cáo bằng cách nào?"
Sắc mặt Tu An thay đổi nhìn xuống cổ tay, quả nhiên đã trống trơn.
"Yên tâm, lần này tôi chỉ đến thăm em thôi, tiện thể báo cho em vài tin tức có thể em sẽ quan tâm." Người đó tiến sát về phía trước, ép Tu An vào cánh cửa, "Mỗi tin một nụ hôn, em thấy sao hửm?"
Mặt Tu An đanh lại, nhìn hắn ta với vẻ giận dữ, "Phó Trọng, anh rảnh lắm đúng không?"
"Ba năm không gặp, tôi nhớ em muốn chết rồi." Phó Trọng cười, "Lần này chúng ta hoàn thành nốt chuyện ba năm trước chưa xong đi?"
Tu An định dùng đầu gối tấn công, nhưng bị hắn nhanh tay giữ lại, "Chà, giờ em còn dám mưu sát chồng à?"
"Nói bậy!" Tu An giận dữ, ngay sau đó bị người kia bóp cằm cưỡng hôn không chút khách khí.
Tu An muốn giết người đến nơi, may mà Phó Trọng nhanh chóng buông ra, đưa tay quệt vết máu ở khóe miệng mình, "Cục cưng dữ dằn ghê."
Ánh mắt Tu An như muốn giết người tới nơi nhưng Phó Trọng chỉ cười không để tâm, "Tin đầu tiên, dị nhân đã để mắt đến Học viện Quân sự Duy Hòa."
Tu An khẽ nhíu mày.
"Em đang yên đang lành trong quân đội mà lại đến đây làm giáo viên, e là vì chuyện này phải không?" Phó Trọng cười, "Lão già nhà họ Tư đó..."
Phó Trọng đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Tu An, mặt không đổi sắc đổi giọng, "Ông nội em với lão già Khải Lai gần đây có hành động lạ lắm, mấy ngày trước suýt nữa đã phá tan sào huyệt của tôi."
"Đáng đời." Tu An hừ lạnh.
"Vô tình quá đi." Phó Trọng bất ngờ hôn y thêm một cái, trước khi Tu An kịp bùng nổ thì lên tiếng, "Mấy hôm trước tôi ghé qua Quặng tinh cướp được một lô hàng, nghiên cứu qua thì thấy đó là một loại chất chuyển hóa pheromone. Thứ này tuy tà môn nhưng hiệu quả không tệ."
Nói xong, Phó Trọng lấy ra một ống nghiệm xanh nhạt, bên trong có vài sợi ánh kim chầm chậm trôi, "Muốn thử không?"
Phó Trọng nở nụ cười yêu nghiệt, tay hắn lướt dọc theo đùi Tu An lên đến eo, định bế người lên mà xử đẹp thì chuông cửa đột ngột vang lên.
Bên ngoài là Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đang đứng với đôi mắt thâm quầng, vừa quét xong tờ bài thi cuối cùng.
"Thầy ơi, bọn em đến nộp bài." Tạ Thiên Hòa bấm chuông, âm thanh truyền qua loa khiến hai người trong phòng nghe rõ mồn một.
"Anh, mở cửa lẹ đi!" Tư Duẫn ngáp một cái lười biếng.
Phó Trọng: "..."
Chết tiệt.
Tu An trừng mắt nhìn Phó Trọng, y đá mạnh một cái, thấp giọng nói, "Còn không mau đi!"
Phó Trọng chẳng còn cách nào, hậm hực lườm Tu An một cái, đi được hai bước thì quay lại kéo y vào lòng hôn mạnh một cái, hắn nghiến răng nói, "Sớm muộn gì cũng hoàn toàn đánh dấu em!"
Tu An thò chân dài ra đạp thẳng vào đít hắn, "Cút!"
Cánh cửa mở ra, Tu An thản nhiên nhìn hai học sinh với vẻ mặt phờ phạc đứng trước mặt mình. Y định mở thiết bị nhận bài, nhưng khi đưa tay lên thì phát hiện cổ tay mình trống trơn.
"Cưng à, em quên cái này nè." Alpha đang ngồi trên bậu cửa sổ xoay người ném thiết bị quang não trả lại cho y, còn tặng kèm theo một nụ hôn gió rồi nhảy xuống khỏi cửa sổ, "Hẹn gặp lại."
"Đứng lại!" Tư Duẫn tức giận quát lên nhảy ra đuổi theo.
Tạ Thiên Hòa lập tức nhảy theo từ cửa sổ.
Cầm thiết bị trên tay, Tu An lại nhìn cửa sổ trống không, y lẩm bẩm chửi thề một tiếng rồi cũng lao theo.
Lúc này trời đã tối, trên đường không còn nhiều học viên, một số đang ở trong lớp học, còn lại thì đều ở trong ký túc xá.
Một thầy giáo Alpha ở ký túc tầng một đang nhàn nhã hút thuốc trên ban công, đột nhiên thấy một cái bóng đen từ trên trời nhảy xuống đáp đất trong tư thế vô cùng phong cách rồi lập tức lao đi.
Thầy giáo Alpha tưởng là trò đùa nghịch của một học sinh nào đó, đang định gọi lại để dạy dỗ thì từ trên lầu lại có hai học sinh mặc đồng phục nhảy xuống đuổi theo.
Thầy trân trối dõi theo ba cái bóng nọ, chưa kịp nổi giận thì một Alpha mặc trang phục giáo viên đã nhẹ nhàng đáp xuống đất quay đầu liếc nhìn thây, y đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng rồi nhanh chóng rời đi.
"Thầy Tu An?" Vị giáo viên Alpha dửng dưng rít một hơi thuốc cảm thán: "Quả nhiên là người xuất thân từ quân đội, cách dạy cũng khác biệt thật."
Nhưng chẳng phải thầy Tu An sống ở... tầng năm sao?
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đã chặn hắn lại ở khu rừng nhỏ gần hồ nhân tạo, nơi này rất ít người qua lại nên ba người lập tức không khách sáo gì mà động thủ.
Phó Trọng có chút ngạc nhiên khi bị hai tên nhóc này quấn lấy, đặc biệt là có một người ra tay vừa độc ác vừa tàn nhẫn, không giống phong cách chính quy mà học viện quân sự đào tạo.
Phó Trọng vốn định chơi đùa với hai tên nhóc này, nhưng ánh mắt thấy Tu An đang đến nên hắn không còn muốn đánh nhau nữa, chỉ thoắt cái đã biến mất không còn tung tích.
Tư Duẫn lại để hắn chạy thoát mất, sắc mặt lập tức khó coi.
Hai người bị Tu An xách về nghiêm khắc dạy bảo một trận, làm xong bài tập rồi mới bị đuổi về ký túc xá.
Tư Duẫn về đến ký túc xá, cơn giận vẫn chưa tiêu tan. Tạ Thiên Hòa thuận tay ném cho hắn một quả táo, "Rốt cuộc kẻ kia là ai?"
"Không biết." Tư Duẫn cắn một miếng táo, "Ba năm trước tôi đã không bắt được rồi."
Tạ Thiên Hòa vắt chân dài lên bàn tựa vào ghế sofa, anh lại ném cho hắn một ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh nhạt, bên trong có một chút ánh vàng đang từ từ chảy.
"Đây không phải là thuốc chuyển hóa tin tức tố à?" Tư Duẫn ngạc nhiên nói: "Cậu lấy từ đâu ra vậy?"
"Lấy từ người kẻ ban nãy." Tạ Thiên Hòa ném qua cho hắn một thứ nhỏ, hình vuông vắn, bên trên dường như có khắc chữ.
"Cái này cũng từ người đó?" Tư Duẫn cúi đầu xem.
"Ừ." Tạ Thiên Hòa híp mắt, "Hắn còn mang theo nhiều vũ khí có sức sát thương cao."
Đúng là không sợ bất cẩn mà tự nổ banh xác.
"Cậu giỏi thật đó người anh em." Tư Duẫn ngậm quả táo nhảy lên ghế sofa, "Cậu chỉ giao thủ với hắn ba chiêu mà đã thó được nhiều thứ vậy à?"
Đôi mắt của Tạ Thiên Hòa tối lại, anh quay đầu nhìn hắn, còn chưa kịp nhíu mày thì đã bị Tư Duẫn choàng tay qua cổ, "Không hổ là bạn cùng phòng của tôi!"
Tạ Thiên Hòa: "..."
"Chữ trên đây là..." Tư Duẫn nhìn kỹ dưới ánh đèn, "Phó... Trọng?"
"Phó Trọng?" Tạ Thiên Hòa lặp lại, cảm giác như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Tư Duẫn ngồi cạnh đã mở thiết bị, đăng nhập vào mạng liên sao, nhanh chóng tìm ra thông tin của người này.
"Chậc." Tư Duẫn hít một hơi lạnh.
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu nhìn, thấy một lệnh truy nã màu cam cấp sao. Người đàn ông trong ảnh có đôi mắt sắc bén, nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ nhìn vào ống kính.
Phó Trọng, thủ lĩnh băng hải tặc Cơn Lốc, vào các năm từ 995 đến 996 tinh lịch đã nhiều lần chặn cướp vật tư quân sự quan trọng của Liên Minh Nhân Loại, sau khi bị bắt đã thụ án tại nhà tù đảo hoang, năm 999 lịch sao, hắn còn cho nổ tung tòa nhà nghị viện khiến nhiều người thiệt mạng, cùng năm đó ám sát Nguyên soái Khải Lai nhưng thất bại, đến năm 1001 thì vượt ngục bỏ trốn đến Quặng tinh...
Phía sau là một danh sách dài tội ác, lệnh truy nã màu cam là cấp truy nã cao nhất của Liên Minh, đối tượng bị bắt đều là những kẻ hung ác với tội danh nghiêm trọng, mà lệnh truy nã của Phó Trọng còn được đánh dấu tới sáu ngôi sao lấp lánh. Đương nhiên, nếu có thể thêm nữa, các quan chức của Liên Minh càng mong muốn phủ đầy cả trang giấy bằng ngôi sao.
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa xem xong, hai người nhìn nhau kinh hãi.
Cũng may vừa rồi Phó Trọng không nổi hứng vui buồn bất chợt mà nổ tung Học viện Quân sự Duy Hòa.
"Đúng là một tên điên." Tư Duẫn đánh giá.
Tạ Thiên Hòa nhìn vào lọ thuốc thử trên bàn hỏi: "Hắn quen anh cậu à?"
Tư Duẫn trông không mấy vui vẻ đáp: "Anh tôi từng phục vụ vài năm trong quân đội, đã tham gia mấy chiến dịch chống bọn hải tặc Cơn Lốc nhưng đó là chuyện hồi tôi còn nhỏ... Có lẽ là quen nhau từ lúc đó."
"Liệu hắn có liên quan gì đến phòng thí nghiệm Dị Nhân Ẩn không?" Tư Duẫn nhìn chằm chằm vào lọ thuốc thử, "Mục đích hắn đến Học viện Quân sự Duy Hòa chắc chắn không chỉ để tìm anh tôi."
"Thời Nhan Quy cũng ở đây." Tạ Thiên Hòa chậm rãi nói.
"Hải tặc và Dị Nhân Ẩn kết hợp gây rối à?" Tư Duẫn trầm ngâm.
"Chúng ta cứ theo dõi Thời Nhan Quy trước, rồi hắn cũng sẽ để lộ sơ hở thôi." Tạ Thiên Hòa liếc nhìn lọ thuốc thử, "Trước tiên hãy xem trong con chip Lục La đưa có gì."
Tư Duẫn sững người, từ từ quay đầu nhìn anh.
"Có chuyện gì vậy?" Tạ Thiên Hòa thắc mắc hỏi.
Tư Duẫn nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi: "Cậu có chấp nhận chuyện bản thân trở thành... một nữ Omega không?"
Tạ Thiên Hòa cứng đờ, sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lời tác giả:
Kịch bản của Phó Trọng - Tên hải tặc bá đạo và viên sĩ quan đáng yêu.
Kịch bản của Tu An - Cuộc đụng độ dữ dội giữa Tội Lỗi và Chính Nghĩa.
Kịch bản của Tư Duẫn - Giấc mơ về sự tự do.
Kịch bản của Tạ Thiên Hòa - Biến thân thành mỹ nữ vui vui vẻ vẻ.
Mời mọi người đón xem phần tiếp theo của #Học viện Quân sự Duy Hòa và hành trình Mary Sue của mỹ nữ.
#Làm sao để hai chú "gà yếu" tung tăng sống sót giữa một đám cao thủ
*
CP của anh trai với Phó Trọng đội mũ bảo hiểm nha.