Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 3

Tại Học viện quân sự Duy Hòa.

"Trời má! Hình như có người đang đánh nhau ở sân tập!" Trần Khải vừa đứng quẹt thẻ ở cổng sân tập, liền quay đầu nói với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng lắc đầu nói: "Gan cũng big đấy, ẩu đả trong trường sẽ bị đuổi học chứ chả đùa."

"Chậc chậc, thù oán gì mà phải tự hủy tương lai thế nhỉ?" Trần Khải không hiểu hành vi này mà cũng chẳng muốn tham gia vào.

Nhưng bạn cùng phòng lại kéo kéo tay cậu: "Đi xem thử đi."

"Không-" Trần Khải chưa kịp nói xong, vừa quay đầu đã thấy Thịnh Giang chạy vội về phía này.

"Này, Thịnh Giang, cậu vội gì thế?" Trần Khải vẫy tay chào cậu.

Thịnh Giang chạy đến mức tóc rối tung, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đang đánh nhau ở sân tập."

"Cái gì?" Mặt Trần Khải biến sắc, không nói thêm lời nào liền chạy theo Thịnh Giang về phía sân tập.

"Anh Tạ của tôi chưa bao giờ vô cớ đánh nhau mà!" Trần Khải vừa chạy vừa hét: "Cậu có nhầm không đấy?"

"Không nhầm đâu..." Thịnh Giang dừng lại, nhìn hai người đang đánh nhau túi bụi không xa.

Trần Khải nhìn cảnh tượng trước mặt không thể tin được, anh Tạ lạnh lùng kiêu ngạo của cậu lại đang đánh nhau với một Alpha khác, mà hai người còn ngang tài ngang sức.

Xung quanh đã tụ tập một đám đông, nhưng không ai dám can ngăn vì lượng pheromone Alpha mạnh mẽ và đầy tính áp chế khiến họ gần như quỳ xuống tại chỗ. Ai nấy đều tự giác lùi xa khỏi tâm điểm cuộc chiến.

Tạ Thiên Hòa túm lấy cổ áo Tư Duẫn, đè đầu hắn xuống đất, âm thanh nặng nề vang lên khiến nhiều người cảm thấy rợn da đầu.

Tư Duẫn liền phản công, bẻ tay Tạ Thiên Hòa ra và giáng một cú đấm mạnh vào mặt anh.

Tạ Thiên Hòa thúc cùi chỏ vào bụng Tư Duẫn, nhưng ngay sau đó bị hắn đá văng ra xa...

Thịnh Giang và Trần Khải đứng bên cạnh nhìn mà không biết nói gì. Đây rốt cuộc là kiểu đánh nhau của học sinh tiểu học à? Làm ơn đi các cậu làm đại ca thì cũng phải có chút phong thái đi chứ!

"Thật là hung dữ quá đi." Có người thốt lên kinh ngạc.

"Chiêu đấu tay đôi nguyên thủy này mà sử dụng thành thạo như vậy, đúng là các lão đại mà."

"Lão đại?"

"Cậu vậy mà không biết? Hai người đó có điểm nhập học đứng thứ hai chung nhau, không chỉ tinh thần mạnh mẽ, mà các chỉ số đều đạt A+, A+ đó! Trời biết bao nhiêu năm rồi trường quân sự Duy Hòa mới có một tân sinh viên đạt A+!"

"Vậy ai là người đứng đầu?"

"Đứng đầu là một Omega, trời ơi, cậu thật sự không biết gì luôn hả? Là Tống Vũ bên khoa Y học, xinh đẹp lắm - Đệt mẹ, Tống Vũ cũng đến rồi!?"

Đám đông lại xôn xao một lần nữa.

"Các cậu đừng đánh nhau nữa!" Tống Vũ với đôi mắt đỏ hoe nhìn hai người đang đánh nhau ở phía xa, cậu ta không hề bị ảnh hưởng bởi luồng pheromone mạnh mẽ từ hai Alpha, từng bước từng bước tiến về phía trước, "Cầu xin các cậu đó, Tư Duẫn, Tạ Thiên Hòa, mau dừng lại đi!"

Hai người vốn đang mải mê đánh nhau, Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đồng loạt đột ngột khựng lại.

"Chuyện gì đây?" Tư Duẫn hạ giọng hỏi Tạ Thiên Hòa, hắn nhân cơ hội tặng anh một cú đấm.

Tạ Thiên Hòa dùng đầu gối đánh vào lưng Tư Duẫn, anh thấp giọng đáp: "Làm sao tôi biết được."

Rõ ràng kịch bản đã được sắp đặt là hai người vì mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống mà lao vào đánh nhau, vi phạm nội quy trường rồi bị đuổi học, này là đi theo kịch bản bạo lực của Alpha. Bây giờ Tống Vũ đột nhiên xuất hiện, cậu ta mạnh mẽ rắc thêm gia vị một đoạn cảm tình, chuyển hẳn sang kịch bản thần tượng.

Lời nói của Tống Vũ chứa lượng thông tin cực lớn khiến các sinh viên xung quanh đều phấn khích. Ba người đứng đầu của tân sinh viên đều ở đây, mà hai Alpha xuất sắc đang đánh nhau vì một Omega! Đây chẳng phải là một kịch bản thần tượng cũ rích sao!

Dù có hơi sáo rỗng nhưng không ai cản được đám đông thích xem kịch hay cả!

Đánh tiếp hay không, đó là cả một vấn đề.

"Liên quan gì đến cậu ta?" Tư Duẫn lẩm bẩm rồi tung một cú đá xoáy đẹp mắt về phía đầu của Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa nhanh chóng đỡ đòn, phản công bằng một cú đấm vào mặt Tư Duẫn khiến hắn tức giận bùng nổ, hắn lao vào đè anh xuống đất, ghìm giọng quát: "Đã nói là không đánh vào mặt mà!"

"Tôi bảo các cậu dừng lại đi mà!" Khuôn mặt Tống Vũ trông rất tội nghiệp động lòng người nhưng một luồng sức mạnh tinh thần quanh thân cậu ta cực kỳ mạnh mẽ bùng nổ ép buộc hai người phải đứng yên tại chỗ, không thể cử động.

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đang trong tư thế ôm nhau kỳ lạ, cứ vậy dán chặt vào nhau, hít lấy pheromone đầy tính xâm lược của Alpha đối phương, bọn họ hung hăng nhìn nhau bằng đôi mắt đầy phẫn nộ.

Nếu còn tiếp tục thế này, trận đánh giả chắc chắn sẽ biến thành thật. Rốt cuộc Omega này đến đây làm gì vậy!

Hơn nữa, tại sao một Omega lại có tinh thần lực mạnh thế!

Tống Vũ vẫn đang giải thích cái gì đó nhưng hai người đang đứng sát nhau không còn tâm trí mà nghe. Tư Duẫn cố kiềm chế cơn tức, hắn ngửi ngửi rồi nói nhỏ: "Tạ Thiên Hòa, pheromone của cậu sao lại có mùi sữa thế này?"

Tạ Thiên Hòa mặt lạnh băng, "Câm miệng!"

Tư Duẫn khẽ cười một tiếng, dù chỉ thoáng qua nhưng Tạ Thiên Hòa nghe thấy được mà bực cả mình. Anh nhìn chằm chằm vào hàng mi dài của Tư Duẫn đang gần trong gang tấc, lạnh lùng nói: "Pheromone của cậu-"

Tạ Thiên Hòa ngừng lại với vẻ ngờ vực, từ từ nói: "Có mùi thịt nướng?"

"Cái quần què!" Tư Duẫn tức giận đáp: "Pheromone của tôi không có mùi đó!"

Tạ Thiên Hòa liếc mắt về phía một sinh viên đang ăn thịt nướng không xa, im lặng không nói.

"Đang làm gì vậy!" Giọng đầy vẻ giận dữ của hiệu trưởng già vang lên trên sân, "Thật quá quắt!"

Vì sự xuất hiện đặc biệt của Tống Vũ, Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn "thành công" nhận được thông báo bị đuổi học.

Ba ngày sau, Thịnh Giang và Trần Khải tiễn bạn mình ra cổng trường.

Thịnh Giang không kìm được mà tiếc nuối: "Hai cậu làm vậy có đáng không? Chỉ vì một Omega mà làm lớn chuyện thế này..."

Tạ Thiên Hòa thấy biểu cảm như nuốt phải ruồi của Tư Duẫn, tâm trạng anh liền phấn chấn hơn một chút.

"Anh trai, anh Tạ, các cậu.." Trần Khải nhìn Tạ Thiên Hòa, suýt nữa bật khóc, "Anh hồ đồ quá! Vì một trận đánh mà anh bỏ đi tất cả những gì mình đã cống hiến cho Học viện-"

Tạ Thiên Hòa vỗ nhẹ vai cậu ta, "Không sao, đừng lo."

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa lặng lẽ liếc nhìn đối phương rồi đi về hai hướng khác nhau.

Trần Khải cảm thán: "Rõ ràng là bạn cùng phòng mà kết cục lại thành ra thế này."

Thịnh Giang lắc đầu bất lực, rồi lại thấy bối rối: "Nhưng tôi vẫn thấy Tư Duẫn không phải kiểu người sẽ đánh nhau vì một Omega mà."

"Cậu không nói Tư Duẫn từng có bạn trai à? Cậu có thấy người đó bao giờ chưa?" Trần Khải cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

"Chưa gặp, chỉ nghe cậu ấy nói họ tên là Tống." Thịnh Giang đáp.

"Bạn trai trước của anh Tạ là Tống Vũ." Trần Khải ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn Thịnh Giang, cả hai đều tràn ngập sự kinh ngạc, "Trời đất thánh thần thiên đụng ơi, không thể nào chứ?"

"Hai người ở cùng phòng lâu vậy mà chưa gây án mạng đã là may rồi." Thịnh Giang thở dài, "Dù sao thì Alpha rất có tính chiếm hữu với Omega của mình."

"Cũng may chỉ là đánh nhau." Trần Khải thở dài, "Anh Tạ của tôi thật sự quá vất vả rồi."

Ba ngày sau, Tạ Thiên Hòa lại ở cùng phòng với Tư Duẫn.

Tư Duẫn cầm hồ sơ trong tay, hắn ngồi trên giường vừa xem vừa nói: "Nhiệm vụ mới, chúng ta được đóng vai anh em ruột."

Tạ Thiên Hòa ngồi trên ghế sofa đọc thông tin nhiệm vụ, không để ý đến hắn.

Tư Duẫn thấy thú vị, đưa cho anh xem thẻ thân phận của hai người, "Tôi tên là Tề Duẫn, là anh trai. Còn cậu, Tề Hòa, là em trai."

Khóe miệng Tạ Thiên Hòa vẫn còn vết bầm từ trận đánh trước, anh lạnh lùng nhìn thẻ thân phận một lúc rồi cau mày, "Tôi lớn hơn cậu."

"Chỉ vài ngày thôi mà." Tư Duẫn nhún vai, hắn rất hài lòng với vai anh trai của mình.

"Trẻ con." Tạ Thiên Hòa tiếp tục xem tài liệu nhiệm vụ.

"Pheromone của cậu có mùi sữa đó em trai à." Tư Duẫn cười nhạo anh.

Tạ Thiên Hòa ngước lên, nheo mắt lại, "Cậu có muốn đánh nhau không?"

Tư Duẫn nhếch mép cười, "Đánh nhau thì có gì vui, ngày mai chúng ta còn phải lên đường đến hành tinh Bản Lợi."

Tạ Thiên Hòa bắt lấy thẻ thân phận mà hắn ném qua rồi tùy tiện ném sang một bên, tiếp tục đọc tài liệu.

"Khi cậu ở bên Tống Vũ, cậu ta không nói cậu là người nhàm chán à?" Tư Duẫn thắc mắc.

Tạ Thiên Hòa đặt tài liệu và thẻ thân phận xuống, anh đứng dậy đi đến cạnh giường, giương mắt nhìn xuống Tư Duẫn từ trên cao.

Mùi pheromone sữa thoang thoảng vây quanh Tư Duẫn, nếu hắn là Omega có lẽ sẽ thích bị bao phủ như thế, nhưng đối phương lại là Alpha, một Alpha ngang hàng với anh, điều này thật khó chịu.

Mùi pheromone chanh lập tức áp đảo hương thơm xung quanh.

Tạ Thiên Hòa khẽ nhíu mày, giọng điệu anh vẫn rất lạnh lùng nhưng Tư Duẫn lại nghe ra mùi khiêu khích, "Pheromone của cậu có mùi chua."

"Ít nhất cũng đỡ hơn cậu, ngọt đến phát ngấy." Tư Duẫn cười khẩy.

Hai Alpha tự cho mình là trưởng thành, mạnh mẽ xuất sắc lại không hề nhận ra sự trẻ con trong những lời khiêu khích này, cuối cùng họ lại lao vào đánh nhau.

Hai người bị thương thêm một lần nữa, đối phương càng ngày càng khó ưa.

Điều phiền phức hơn là, ngày hôm sau họ phải giả vờ là anh em hòa thuận yêu thương nhau để cùng đến hành tinh Bản Lợi.

Theo báo cáo, địa điểm tiếp theo mà nhóm Dị nhân Ẩn sẽ ra tay là trường trung học Catherine thuộc khu A của hành tinh Bản Lợi, vì vậy họ phải nhập học dưới danh phận Tề Duẫn và Tề Hòa vào lớp 12. Để thu hút sự chú ý của nhóm người dị nhân Ẩn, hai người phải thể hiện một cuộc sống hàng ngày của hai anh em Alpha yêu thương nhau, cuối cùng bị bắt để làm thí nghiệm.

Mười giờ sau, cả hai mặc đồng phục trường Catherine, đứng trước cửa lớp 12-8.

Tư Duẫn nở một nụ cười khiến người ta muốn đấm, "Em trai thân yêu ơi, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn nha."
Bình Luận (0)
Comment