Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 30

Tư Duẫn nằm bò ra trên thảm kế bên bàn trà nhỏ, hắn vừa viết xong câu hỏi cuối cùng. Ngay sau đó hắn liền vứt bút qua một bên rồi nằm vật ra sàn, yếu ớt nói: "Tạ Thiên Hòa, tôi đói quá à."

Tạ Thiên Hòa đang dựa vào đầu giường vẽ một bản đồ địa hình phức tạp. Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ: "Ra ngoài ăn?"

"Muốn ăn cơm chiên trứng." Tư Duẫn vươn vai một cái, nghiêng đầu nhìn anh. "Trong tủ lạnh có cơm thừa đó."

Tạ Thiên Hòa ném bản đồ địa hình đang vẽ dở cho hắn: "Vẽ nốt đi."

Tư Duẫn trở mình, hắn tiện tay nhặt một cây bút bên cạnh rồi nằm bò ra sàn bắt đầu vẽ. Vừa vẽ vừa giục anh: "Mau lên, tôi đói muốn chết rồi."

Tạ Thiên Hòa xắn tay áo mở tủ lạnh. Quả nhiên, bên trong có hai đĩa cơm nguội.

Nhưng nhìn thế nào cũng chẳng giống cơm thừa, cứ như đã được chuẩn bị sẵn rồi đặt vào đó từ trước vậy.

Chẳng có chút nào là giống cơm thừa.

Tạ Thiên Hòa nhìn Tư Duẫn một cái, phát hiện hắn đang nằm sấp dưới sàn chăm chú vẽ bản đồ. Mái tóc lòa xòa che khuất trán, đường nét gò má dưới ánh sáng đan xen như phủ thêm một lớp ánh sáng nhạt nhòa.

Tạ Thiên Hòa ngẩn người.

Tư Duẫn rất đẹp trai, điều này Tạ Thiên Hòa luôn biết. Khuôn mặt sáng sủa anh tuấn, hắn thuộc loại hình Alpha được Omega yêu thích nhất, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một Alpha lại có thể... đáng yêu đến vậy.

Gặp quỷ rồi.

Tạ Thiên Hòa giật mình tỉnh lại, suýt chút nữa làm rơi đĩa trong tay.

Một Alpha mà đáng yêu?

Đùa cái gì thế!

Dù khi Tư Duẫn biến thành Omega thì đúng là rất đáng yêu, nhưng hiện tại hắn là một Alpha hàng thật giá thật, hoàn toàn không hề liên quan gì đến chữ "đáng yêu" cả!

Chắc chắn đây là tác dụng phụ của thuốc chuyển hóa. Tạ Thiên Hòa cố giữ bình tĩnh, anh bắt đầu nấu ăn, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Tư Duẫn.

Không vì lý do gì cả.

Chỉ là muốn nhìn hắn vậy thôi.

Mặt Tạ Thiên Hòa không biểu cảm, anh tự nhủ trong lòng, cả hai đã đánh dấu nhau nhiều lần như vậy rồi, bị thu hút lẫn nhau là điều bình thường.

Huống hồ hắn giỏi ngoại tinh văn như thế cơ mà.

"Ăn cơm." Tạ Thiên Hòa bưng hai đĩa cơm chiên trứng ra, anh dùng tay quét sạch đống sách và bài tập trên bàn xuống sàn, rồi đặt đĩa cơm lên. Sau đó anh ngồi xuống sàn, bắt chước dáng ngồi của Tư Duẫn.

Tư Duẫn ngáp một cái, cầm thìa bắt đầu ăn ngay, rõ ràng là hắn đói lắm rồi.

"Ăn chậm thôi." Tạ Thiên Hòa đứng dậy rót hai cốc nước, đẩy một cốc đến trước mặt hắn.

Tư Duẫn đưa tay lấy nước, nhưng ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau.

Động tác của cả hai đồng thời khựng lại, rồi nhanh chóng rụt tay về.

"Khụ." Tư Duẫn vô thức sờ sờ gáy, hắn cầm cốc nước lên uống, "Cảm ơn."

"Không có gì." Tạ Thiên Hòa hơi ngượng ngùng, anh cụp mắt cầm thìa lên chậm rãi ăn.

Rõ ràng trước đây cả hai có thể nắm tay nhau mà mặt không đổi sắc, vậy mà bây giờ chỉ chạm nhẹ một cái lại thấy ngại rồi?

Trong lòng Tạ Thiên Hòa bỗng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

Ăn cơm xong, cả hai lại chìm vào cơn lốc ôn tập. Chỉ ba ngày ngắn ngủi mà dài đằng đẵng như đã kéo dài tận ba năm.

Đến ngày thi chính thức, hai người lại có một cảm giác kỳ lạ, như thể cuối cùng cũng được giải thoát.

Thế nào cũng được.

Có lẽ tâm trạng lúc đó là như vậy.

Kỳ thi vào Học viện Quân sự Duy Hòa rất phức tạp, nhưng ngay trong ngày thi, thí sinh có thể biết điểm số điểm tích lũy và xếp hạng toàn trường của từng môn đã thi ngay lập tức.

Vừa chu đáo lại vừa tàn nhẫn.

Ngày thi thứ ba kết thúc, Tư Duẫn vừa rời khỏi phòng thi đã biết điểm môn Vật lý của mình. Hắn suýt nữa nhảy cẫng lên quên cả hình tượng, hớn hở chạy về ký túc xá, vừa vào cửa đã lao đến ôm chầm lấy Tạ Thiên Hòa.

"Anh Tạ ới! Từ giờ ngài chính là ân nhân của tôi!"

Tạ Thiên Hòa bị hắn đâm làm cho lùi một bước, anh theo phản xạ giữ lấy eo hắn, hỏi: "Vật lý qua điểm sàn rồi?"

"Không chỉ qua sàn!" Tư Duẫn ôm vai anh lắc mạnh. "Cậu đoán trúng ba câu lớn! Tôi được 93,56 điểm! Từ nhỏ đến giờ Vật lý của tôi chưa bao giờ vượt 65 điểm đâu, mà lần này được 93,56! Xếp hạng mười toàn trường!"

Trong mắt Tạ Thiên Hòa thoáng hiện nụ cười: "Ừm."

"Tôi thật sự yêu cậu chết mất!" Tư Duẫn ôm mặt anh rồi "chụt" một cái lên trán.

Năm giây sau, cả phòng ký túc xá rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.

Cả hai tròn mắt nhìn nhau, rồi lại đồng thời quay đi chỗ khác.

A, có gì đó không đúng lắm thì phải.

"Khụ, tôi đi ôn bài đây..." Tư Duẫn sờ mũi, hắn buông mặt Tạ Thiên Hòa ra, quay lưng đi là bộ mặt đỏ bừng.

Tạ Thiên Hòa nắm tay trước môi, cố gắng ho một tiếng để làm nguội bớt nhiệt độ trên mặt.

Thế nhưng, Tư Duẫn vừa đi được hai bước thì "bịch" một tiếng, biến thành một đống quần áo trên sàn.

Tạ Thiên Hòa:!!!

Mẹ nó, người đâu!?

Tạ Thiên Hòa kinh hoàng nhìn đống quần áo dưới đất, giọng anh cũng khẽ run: "Tư Duẫn?"

Đống quần áo cử động vài cái, rồi từ bên trong thò ra một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo.

Tạ Thiên Hòa sợ hãi lùi lại một bước.

"Tạ Thiên Hòa... giúp tôi với..." Một giọng nói non nớt truyền ra từ trong đống quần áo.

Tạ Thiên Hòa bước đến, anh ngồi xổm xuống gạt đống quần áo ra, giây sau thấy một cái đầu lông xù xù.

Anh bắt đầu nghĩ mình có khi nào làm bài tập nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi không.

Một đứa trẻ nhỏ nhắn trắng trẻo ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, mũi miệng xinh xắn, gò má bầu bĩnh có màu phớt hồng đặc trưng của trẻ con.

Tạ Thiên Hòa ước lượng một chút, Tư Duẫn bây giờ đứng lên có lẽ còn chưa tới đầu gối anh.

Tư Duẫn trợn to mắt, kinh ngạc nhìn cánh tay mũm mĩm trắng nõn của mình, cùng bốn ngấn nhỏ trên bàn tay do thịt quá nhiều mà tạo thành. Hắn bặm môi, giọng đầy ấm ức: "Hức hức, sao tôi lại biến thành trẻ con dồi!?"

Hắn hoàn toàn không nhận ra mình vừa dùng những từ ngữ trẻ con như mũm mĩm, bốn ngấn, hức hức, dồi.

Tạ Thiên Hòa chọc vào bụng tròn trịa của hắn, mắt anh hơi cong lên sau đó liền không nhịn được mà bật cười.

Tư Duẫn giận đến mức nước mắt treo lủng lẳng trên mi, căm tức lườm anh.

"Ha ha ha ha ha ha!" Tạ Thiên Hòa phá lên cười, hoàn toàn khác hẳn vẻ lạnh lùng cao ngạo một phút trước.

Cuối cùng, Tư Duẫn tức đến mức "òa" một tiếng, hắn khóc rống lên.

Tạ Thiên Hòa lập tức nghiêm mặt, anh chọc nhẹ vào má cậu bé bụ bẫm, còn cố ý lạnh giọng nói: "Không được khóc."

Tư Duẫn bị giọng điệu nghiêm khắc của anh dọa cho sợ, hắn lại bặm bặm môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh rất đáng thương, nước mắt lăn quanh viền mi, thậm chí còn nấc cụt một cái, còn không kiềm chế được mà run rẩy hít thở.

Tạ Thiên Hòa ngồi xổm trước hắn, đột nhiên có cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Anh sờ sờ lỗ tai mình, gần như là dùng giọng hiền hòa nhất đời này hỏi: "Cậu không kiểm soát được cảm xúc của mình à?"

Tư Duẫn tủi thân gật đầu, giọng trẻ con nũng nịu nói: "Cậu còn dữ với tôi nữa."

Khóe miệng Tạ Thiên Hòa giật mạnh một cái, ngữ khí bất giác trở nên khó chịu: "Tôi... mẹ nó.."

Tư Duẫn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị khóc một trận.

"Ý tôi là.." Ngữ điệu Tạ Thiên Hòa bỗng thay đổi, anh dịu dàng nói: "Tôi không có ý hung dữ với cậu mà."

Tư Duẫn dùng đôi tay tròn tròn lau lau nước mắt, mềm mụp đáp: "Thế thì tôi tha thứ cho cậu đấy."

Tạ Thiên Hòa: "..."

Cả thân Tư Duẫn trần trụi đang chật vật muốn đứng dậy từ đống quần áo, hắn cố cúi xuống kéo áo sơ mi lên che chắn, nhưng lại đạp phải tay áo, thế là cả người lại ngã "bịch" xuống đất.

"Hu-"

Tạ Thiên Hòa không muốn để hắn khóc, anh lập tức nhanh tay nhấc bổng nhóc lên, túm lấy dưới cánh tay rồi đặt lên giường, sau đó ném cho hắn một chiếc khăn tắm.

Tư Duẫn miễn cưỡng che được phần quan trọng, hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Hòa.

Người mà mấy phút trước hắn còn có thể đối diện ngang hàng giờ lại cao lớn như núi làm hắn phải ngước cổ nhìn cũng thấy khó khăn. Trong lòng hắn vô cùng bất bình, càng nghĩ càng tủi thân.

Muốn khóc.

May mà Tạ Thiên Hòa lần này tỏ ra có chút tử tế, anh ngồi xếp bằng trên thảm để giữ tầm mắt ngang bằng với Tư Duẫn đang ngồi trên giường.

"Bây giờ cậu không thể thi nữa rồi." Tạ Thiên Hòa nhìn đồng hồ đeo tay: "Cậu còn tới hai mươi lăm môn chưa thi."

Tư Duẫn: "..."

Hắn muốn rút lại lời nói ban nãy. Tạ Thiên Hòa đúng là chưa bao giờ tử tế với ai!

"Tôi muốn xin nghỉ!" Giọng non nớt của Tư Duẫn vang lên, còn có hơi nghèn nghẹn: "Cậu đúng là đồ xấu xa!"

Tạ Thiên Hòa: "...Liên quan gì đến tôi chứ?"

"Tôi không chơi với cậu nữa!" Tư Duẫn tức giận chống nạnh, rồi phát hiện ra bản thân chỉ có cái bụng tròn mụp mềm mại chứ chẳng có cái eo nào để mà chống.

Tư Duẫn tủi thân hít mũi, hắn sờ sờ bụng nhỏ, giận dỗi hừ một tiếng.

Tạ Thiên Hòa bật cười, ánh mắt không tự chủ được trở nên dịu dàng, anh bắt chước giọng điệu của cậu: "Thế thì cho tôi xin lỗi, được chưa?"

"Không chịu." Tư Duẫn lắc đầu nguầy nguậy, hắn chìa hai cánh tay ngắn ngủn ra trước, vẫn là giọng trẻ con ngọt muốn chảy mật: "Muốn ôm cơ!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Thiên Hòa (kinh hãi lùi một bước): Gì thế này?

Tư Duẫn (tủi thân): Muốn hôn hôn, muốn ôm ôm, còn muốn được nâng cao cao nữa!

Tạ Thiên Hòa (vẻ mặt khó chịu): Lăn!

Tư Duẫn (khóc lớn): Hu hu! Cậu dữ với tôi! Cậu xấu xa!

Tạ Thiên Hòa (mặt không cảm xúc thở dài): Thôi được, lại đây.

#Lùi một bước này có ý nghĩa thật không

#Bẻ cong nửa đường

#Không cần thi mà vẫn thản nhiên thật tuyệt vời

Nói là sẽ viết mỗi ngày mà mặt tác giả đau ghê, đã thế thì... thôi coi như chẳng có gì xảy ra nhé~

#Miệng tác giả lừa đảo không biết ngượng #Các thiên thần nhỏ nhớ là không được yêu loại tác giả vô dụng thế này đâu (mặt nghiêm túc).

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình sẽ tiếp tục cố gắng!
Bình Luận (0)
Comment